Nửa giờ trước, Tạ lão gia tử lại gọi điện cho cô, bắt cô không được ly hôn với Tạ Thừa Vũ, và còn yêu cầu cô trong thời gian này phải cùng Tạ Thừa Vũ sống ở nhà cũ. Chuyện này khiến cô rất khó xử.

"Ông nội đã hủy đơn ly hôn, còn bảo tôi ở lại đây, nhưng. . ."

Nam Tiêu do dự, Tạ Thừa Vũ cúi mắt, nói:

"Vào trong trước đi, chuyện này để tôi giải quyết."

"Vâng."

Hai người sóng vai bước vào. Khi sắp vào đến cửa, Tạ Thừa Vũ đột nhiên hỏi:

"Cô có người mình thích chưa?"

Nam Tiêu giật mình, theo bản năng đáp:

"Chưa có, sao vậy ạ?"

Tại sao Tạ Thừa Vũ lại hỏi như vậy, chẳng lẽ anh đã nhận ra cô thích anh rồi. . .

"Không có gì."

Tạ Thừa Vũ lạnh nhạt nói:

"Nếu có, có thể bảo anh ta đến đón cô."

Anh nói vậy là đang nghĩ cho cô sao?

Nam Tiêu nhắm mắt lại, thầm mắng một câu "Đồ ngốc".

Lên tầng hai, sau khi hỏi rõ vị trí của Tạ lão gia tử, Tạ Thừa Vũ đi thẳng vào thư phòng, còn Nam Tiêu đứng ngoài cửa chờ.

Cửa thư phòng khép hờ, Nam Tiêu nghe thấy Tạ Thừa Vũ chào Tạ lão gia tử, sau đó một giọng nói lạnh lùng không chút tình cảm vang lên:

"Con muốn ly hôn với Nam Tiêu, xin ông đừng ngăn cản."

"Mày, mày cố tình đến chọc tức tao. . ."

Tạ lão gia tử nổi giận.

"Mày nên gìn giữ hôn nhân cho tốt, đến cả điều này mày cũng không hiểu sao. . ."

"Gìn giữ hôn nhân với một người mình không yêu."

Giọng Tạ Thừa Vũ lạnh lùng thờ ơ, dường như còn có chút chán ghét. Gương mặt dịu dàng của Nam Tiêu thoáng chốc trắng bệch.

Tạ lão gia tử rất tức giận, mắng lớn:

"Thái độ của mày là gì vậy, sao mày có thể xem hôn nhân như trò đùa!"

"Hừ."

Khóe môi Tạ Thừa Vũ nhếch lên một nụ cười lạnh, anh lạnh lùng nói:

"Ông quên cuộc hôn nhân này đến như thế nào rồi sao?"

". . ."

Câu nói này khiến Tạ lão gia tử nghẹn họng, cũng làm cho Nam Tiêu ngoài cửa siết chặt nắm đấm.

Tạ lão gia tử không nhịn được nữa, gõ gậy xuống đất nói:

"Dù thế nào đi nữa, hai đứa cũng đã kết hôn. Đã kết hôn thì phải gìn giữ cho tốt. . ."

Sự thiếu kiên nhẫn của Tạ Thừa Vũ từ ba phần đã tăng lên bảy phần, giọng anh càng lúc càng trầm lạnh:

"Cứ phải để con nói thẳng ra sao, cuộc hôn nhân này chỉ là một cuộc giao dịch."

Giao dịch, về bản chất là quan hệ mua bán.

Tạ gia đã cho cô rất nhiều tiền, mua cô về để xung hỉ.

Nam Tiêu biết Tạ Thừa Vũ không có ý sỉ nhục cô, nhưng cô vẫn không thể chịu nổi sự khó xử này, bèn gõ cửa:

"Ông ơi, cháu vào được không ạ!"

Giọng nói trong phòng ngừng bặt. Nam Tiêu vỗ nhẹ lên má, tự nhủ "Không sao, mình có thể giải quyết được. . .", rồi lấy hết can đảm bước vào.

Vào phòng, Nam Tiêu thấy Tạ Thừa Vũ đang đứng trước chiếc bàn làm việc bằng gỗ gụ to lớn, một tay đút túi, gương mặt tuấn tú có chút u ám. Cô cúi mắt xuống, bước về phía Tạ lão gia tử.

"Ông ơi."

Cô nói bằng giọng bình tĩnh mà kiên định.

"Cháu và Thừa Vũ không có tình cảm, tính cách chúng cháu cũng không hợp nhau, hay là ly hôn đi ạ. Nếu không, cứ ép buộc ở bên nhau thì cả hai đều sẽ không vui vẻ."

Hứa Nhược Tân có một câu nói rất đúng, dù họ không ly hôn thì cũng chỉ trở thành một đôi vợ chồng oán hận mà thôi. Nghĩ đến đây, Nam Tiêu không khỏi cười khổ.

Tạ lão gia tử vốn định phản bác, nhưng khi nhìn thấy vẻ thất vọng trong mắt Nam Tiêu, những lời sắp nói ra lại nghẹn lại.

Đúng vậy, nhìn thái độ của cháu trai ông, rõ ràng là không xem Nam Tiêu là vợ. Như vậy thì làm sao Nam Tiêu có thể sống cùng anh ta?

Ông suy nghĩ một lát rồi xua tay:

"Ta sẽ suy nghĩ, hai đứa ra ngoài trước đi."

Nam Tiêu và Tạ Thừa Vũ rời khỏi thư phòng, cô bước nhanh xuống lầu.

Bây giờ, chỉ cần ở chung một không gian với Tạ Thừa Vũ là cô lại cảm thấy khó chịu. Cô không ngừng nhớ lại những lời anh nói lúc nãy, rồi đau lòng muốn khóc.

Nhìn bóng lưng vội vã rời đi của cô, Tạ Thừa Vũ khẽ nheo mắt.

Cô ấy có vẻ rất không muốn ở cạnh mình, lẽ nào cô ấy thật sự không có người mình thích sao?

Một lát sau, thím Trương xuống lầu, nói lão gia muốn gặp cả hai, bảo họ quay lại thư phòng.

Nam Tiêu và Tạ Thừa Vũ quay trở lại. Tạ lão gia tử đã từ bàn làm việc chuyển sang chiếc ghế sô pha gỗ gụ, thở dài, nói:

"Được, ly hôn thì ly hôn đi, ta đồng ý."

Nam Tiêu sững người. Tạ lão gia tử là một người vô cùng cố chấp, ba năm qua cô đã thấm thía điều đó. Cô không ngờ ông lại đồng ý nhanh như vậy.

Giây phút này, cô không biết nên buồn hay nên vui.

"Nhưng."

Tạ lão gia tử đổi giọng, tiếp tục:

"Đợi một tháng nữa, sau khi cúng 49 ngày cho bà nội các con rồi hãy ly hôn."

"Hai đứa kết hôn là để xung hỉ cho bà ấy. Bây giờ ly hôn, linh hồn bà ấy trên trời nhìn thấy sẽ tức giận."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play