Nhắc tới chuyện này, Nam Tiêu có chút rầu rĩ.
Tương lai bụng cô lớn lên, Tiêu Trạch Giai nhất định sẽ phát hiện. Đến lúc đó, chẳng phải anh ấy sẽ đi giết Tạ Thừa Vũ hay sao. Cô nghĩ đến chuyện này thôi đã thấy đau đầu.
Lâm Yên im lặng, suy nghĩ một chút rồi chuyển chủ đề, nói vài câu rồi cúp máy.
Thôi, tạm thời đừng quan tâm đến chuyện của Nam Tiêu và Tiêu Trạch Giai nữa. Nếu hai người họ có duyên thì chắc chắn sẽ đến được với nhau, còn nếu thực tế cản trở khiến họ không thể ở bên nhau thì. . . cũng đành chịu.
"À đúng rồi, vừa nãy có chuyện quên nói."
Vừa đặt điện thoại xuống, Nam Tiêu đã nhắn tin Wechat.
"Tuần sau đoàn làm phim phải ra một hòn đảo nhỏ để quay, tớ cũng phải đi theo, chắc sẽ quay khoảng ba đến năm ngày, sau đó về quay thêm hơn một tháng nữa là có thể đóng máy."
"Lúc đó, có thể tớ sẽ đến một thành phố khác để chờ sinh con, đợi hai ba năm sau con lớn rồi mới quay về Bắc Thành."
Đợi quay xong "Khâm Nhiên Truyện" là phải đi nơi khác ở mấy năm?
Lâm Yên có chút kinh ngạc.
Nhưng nghĩ lại cũng hợp lý, vài tháng nữa bụng Nam Tiêu sẽ lớn, lúc đó phải trốn tránh nhà họ Tạ, nếu không mang cái bụng to lù lù sẽ gây nghi ngờ.
"Nếu cậu đi nơi khác, chuyện của Nam gia thì sao?"
Cô đột nhiên nhớ ra điều gì đó, hỏi.
Nam Phượng Quốc không biết còn sống được mấy năm, gần đây ông ta có dấu hiệu muốn buông quyền ở Nam thị. Nam Tiêu chắc chắn phải để mắt đến Nam thị, tìm cách tranh giành phần gia sản thuộc về mình.
"Chuyện của Nam thị chắc chắn không thể bỏ qua, tớ sẽ tìm người giúp tớ để mắt đến, có chuyện gì lớn tớ sẽ về kịp thời, dù sao tớ cũng sẽ không đi quá xa."
"Vậy thì tốt rồi."
Chuyện xảy ra năm đó giữa mẹ Nam Tiêu và Phùng Vân, Lâm Yên biết rất rõ.
Nếu cuối cùng để Nam thị rơi vào tay mẹ con Phùng Vân, Tiêu Tiêu sẽ mang một nỗi khúc mắc cả đời, chuyện này rất quan trọng.
"À đúng rồi, cậu ra ngoài đóng phim nhớ chú ý an toàn đấy, đừng quên mình vẫn đang là bà bầu!"
Lâm Yên cuối cùng dặn dò.
Nam Tiêu gửi lại vài biểu tượng mặt cười, nói: "Rồi rồi, biết rồi, không cần lo cho tớ đâu." rồi đặt điện thoại xuống.
Ngoài cửa sổ, bầu trời đen như mực, không một ánh sao, cũng chẳng có vầng trăng.
Nam Tiêu nằm vật ra giường, nhìn chằm chằm màn hình điện thoại, có chút ngẩn ngơ.
Sau khi Lâm Yên và Tiêu Trạch Giai rời đi, cô đột nhiên nhận được thông báo ra ngoài quay phim.
Cô không hề ghét việc đi quay phim xa, cứ coi như là đi du lịch. Chỉ có điều việc thu dọn đồ đạc khá phiền phức, phải suy nghĩ kỹ xem nên mang theo những gì. . .
Hôm sau, Nam Tiêu lập một danh sách mua sắm, trao đổi với đồng nghiệp trong đoàn phim để xem có bỏ sót vật dụng cần thiết nào không, sau khi xác nhận xong liền đi siêu thị.
Cô mua đủ những thứ cần mang, ở nhà nghỉ ngơi một đêm thật tốt, ngày hôm sau mặc quần áo gọn nhẹ, xách vali lên và ra cửa ngồi xe buýt của đoàn làm phim.
Chiếc xe buýt này có thể chứa mấy chục người, những người ngồi trên xe đều là các diễn viên phụ và nhân viên như cô. Mấy diễn viên chính sẽ không đi xe buýt cùng họ.
Hứa Nhược Tân không có ở đây, chắc chắn là có người đưa cô ta đi. Tiêu Trạch Giai cũng không có, sáng nay anh nhắn tin cho Nam Tiêu, nói rằng hôm nay phải tham gia một sự kiện nên sẽ đến muộn nửa ngày, Nam Tiêu cũng không bận tâm.
Ngoài Tiêu Trạch Giai, Nam Tiêu ở đoàn phim chỉ có Nghiêm Hạo Ninh là người quen, nhưng tiếc là hôm nay Nghiêm Hạo Ninh cũng không có mặt. Nam Tiêu tùy tiện tìm một chỗ ngồi gần cửa sổ.
Lúc lên xe, cô cảm giác được rất nhiều người đang nhìn mình, còn cúi đầu bàn tán gì đó, chắc là đang thảo luận về chuyện ly hôn của cô.
Cô không để ý, định nhắm mắt nghỉ ngơi một lát. Vừa nhắm mắt chưa được mấy phút, chỗ ngồi bên cạnh lún xuống, ngay sau đó giọng của nhà sản xuất Đại Lưu vang lên:
"Tiểu Nam, hai chúng ta ngồi cùng nhau nhé. Vừa mới lên xe đã ngủ rồi à, hôm qua thức khuya sao?"
Nam Tiêu mở mắt, mỉm cười nói:
"Gần đây mắt tôi hơi khô, nên cứ muốn nhắm mắt nghỉ một chút."
"Ồ, mắt khô thì đúng là phải nhắm mắt nhiều hơn. Vợ tôi cũng bị khô mắt, ngày nào cô ấy cũng dùng thuốc nhỏ mắt. . . À đúng rồi Tiểu Nam, tôi nghe nói cô ly hôn rồi?"
Đại Lưu giả vờ vô tình nhắc đến.
Rất nhiều người xung quanh vểnh tai lên, lén lút lắng nghe. Nụ cười của Nam Tiêu vẫn không đổi:
"Đúng vậy, chúng tôi đã ly hôn, vừa mới làm xong thủ tục."
Thái độ của Nam Tiêu vừa hào phóng vừa tự nhiên. Hai đồng nghiệp ngồi phía trước quay lại, hỏi vài câu về chuyện ly hôn, Nam Tiêu đều trả lời từng câu một.
Thế là, tin tức cô và Tạ Thừa Vũ chia tay trong hòa bình chẳng bao lâu đã lan truyền khắp đoàn phim.
Cứ như vậy vừa đi vừa trò chuyện, chẳng mấy chốc chiếc xe đã đến vùng ngoại ô Bắc Thành. Mọi người xuống xe lên thuyền, lênh đênh nửa giờ thì đến hòn đảo nhỏ mà Chu Duệ Thành đã nhắc đến.
Hòn đảo này có phong cảnh rất đẹp, sau khi được các nhà phát triển tu sửa đã trở thành một điểm du lịch, bên trong có một lâm viên rất lớn.
Chu Duệ Thành thuê khu vực phía tây nam của lâm viên để quay cảnh săn bắn của hoàng gia trong "Khâm Nhiên Truyện" . Đoàn người sau khi xuống thuyền liền lái xe đến đó.
Chu Duệ Thành là người không muốn lãng phí một giây một phút nào, chủ yếu là vì thuê nơi này quá tốn kém. Vừa đến nơi, ông đã chỉ huy nhân viên bắt đầu dựng bối cảnh.
Là một biên kịch, Nam Tiêu tạm thời chưa có việc gì. Cô cầm máy ảnh đi dạo trong lâm viên, gặp cảnh đẹp thì dừng lại chụp ảnh.
Dần dần, cô đi đến một khu vực không có người.
Nơi này phía trước là rừng trúc, phía sau là bia đá, là bối cảnh sẽ dùng để quay phim vào ngày mai, trông cũng khá đẹp. Nam Tiêu giơ máy ảnh lên "tách tách" chụp thêm hai tấm.
Cô chụp ảnh quá chuyên tâm, không hề để ý đến tiếng bước chân phía sau.
Khi cô vừa chụp xong một tấm ảnh, đột nhiên nghe thấy giọng nói trầm thấp của một người đàn ông:
"Cô thích chụp ảnh à?"
Nam Tiêu có chút kinh ngạc, hơi quay đầu lại, nhìn Tạ Thừa Vũ không biết đã đến bên cạnh cô từ lúc nào.
"Tạ tổng. . ."
Cô chào hỏi đơn giản:
"Cũng tàm tạm, tôi thích chụp phong cảnh."
Nói xong cô lại quay đi, vẻ mặt không có phản ứng gì, nhưng trong lòng lại âm thầm kinh ngạc: Anh ta quan tâm đến Hứa Nhược Tân đến mức này sao, ngay cả đi quay phim xa cũng đi theo, đúng là cưng chiều thật. . .
Tạ Thừa Vũ xuất hiện ở lâm viên trên hòn đảo này, chắc chắn là lúc đưa Hứa Nhược Tân đến.
Chỉ sợ mấy ngày tới anh ta sẽ ở lại đây, lo rằng Hứa Nhược Tân sẽ bị thương trên hòn đảo hẻo lánh này.
Tạ Thừa Vũ không biết cô đang nghĩ gì, anh nói:
"Cô muốn chụp ảnh không? Tôi chụp cho cô vài tấm."
Nói xong, anh đưa ngón tay thon dài ra, nhìn Nam Tiêu.
"Tôi. . . được rồi, cảm ơn Tạ tổng nhiều."
Tạ Thừa Vũ nói sẽ giúp cô chụp ảnh, Nam Tiêu vốn định từ chối, nhưng người ta đã đưa tay ra rồi, từ chối nữa thì có vẻ làm màu. Nam Tiêu đành đưa máy ảnh cho Tạ Thừa Vũ, tìm một chỗ đứng cho đẹp.
Cô không biết kỹ thuật chụp ảnh của Tạ Thừa Vũ thế nào, nhưng trông anh cũng ra dáng phết, biết tìm góc độ, biết chọn vị trí đứng, rất nhanh đã chụp được mấy tấm.
Tạ Thừa Vũ chụp xong đứng dậy, Nam Tiêu đi tới, nói cảm ơn lần nữa rồi nhận lấy máy ảnh cúi đầu xem ảnh.
"Cô và tôi không cần khách sáo như vậy."
Trong vòng mười lăm phút ngắn ngủi, đã nghe cô nói cảm ơn hai lần. Tạ Thừa Vũ cụp mắt nhìn cô, nói:
"Dù sao chúng ta cũng là vợ chồng một thời."