"Vậy ông cụ Tạ có biết chuyện nó không ngoại tình không? Phải làm sao bây giờ, phải làm sao bây giờ. . ."
Trần Liên lẩm bẩm một hồi, đột nhiên nhớ ra một chuyện quan trọng, liền vỗ đùi một cái, kêu lên:
"Nó không ngoại tình, vậy đoạn ghi âm lần trước của con thì sao?"
"Hôm đó không phải con đã vạch mặt nó trước mặt cả nhà họ Tạ sao, Thừa Vũ biết chuyện này chưa. . ."
Nhắc đến Tạ Thừa Vũ, Hứa Nhược Tân cắn chặt môi, vành mắt lại đỏ lên.
Vừa rồi Tạ Thừa Vũ bảo Nam Tiêu ra ngoài để nói chuyện riêng với cô ta, cô ta còn tưởng anh định nói lời gì đó thân mật, trong lòng vui sướng vô cùng.
Nhưng cô ta không ngờ, Tạ Thừa Vũ vừa mở miệng đã hỏi:
"Hôm nay anh tình cờ biết được Nam Tiêu và Tiêu Trạch Giai không phải người yêu, cô ấy quả thật không ngoại tình như đã nói. Đoạn ghi âm ngày đó của em là sao?"
Nghe thấy câu đó, toàn thân cô ta lạnh toát, sốc đến độ không nói nên lời.
Cô ta vò đầu bứt tai, không muốn nhớ lại những gì đã xảy ra trong phòng bệnh.
Thật ra Tạ Thừa Vũ cũng không làm gì cô ta, chỉ hỏi một câu mà thôi. Nghe xong, cô ta vội vàng giải thích:
"Lúc đó lời nói của Nam Tiêu thật sự rất giống ngoại tình, hơn nữa cũng có một phần là lỗi của em. Em quá mong Nam tiểu thư có người khác, em thật sự rất sợ. . ."
"Cho nên, em đã vô thức tin rằng cô ấy muốn ngoại tình và tạo ra đoạn ghi âm đó. Thừa Vũ, anh đừng trách em. . ."
Cô ta giải thích một hồi, nước mắt cũng rơi không ít.
Tạ Thừa Vũ không biết có tin lời cô ta hay không, nhưng nghe xong anh nói:
"Lúc đó em đã ở trước mặt mọi người nhà họ Tạ chỉ trích Nam Tiêu ngoại tình, khiến cô ấy bị tổn thương tinh thần và danh dự. Em phải trả lại sự trong sạch cho cô ấy."
Lúc Tạ Thừa Vũ nói những lời này, đáy mắt anh có chút lạnh lẽo, khí thế cũng rất mạnh.
Hứa Nhược Tân không dám phản bác, chỉ biết gật đầu lia lịa rồi đi ra ngoài.
Cô ta vừa mới hứa với Tạ Thừa Vũ rằng sẽ trả lại sự trong sạch cho Nam Tiêu, nhưng cô ta phải làm thế nào đây? Ai đó giúp cô ta với. . .
Hôm sau, Nam Tiêu vẫn thức dậy vào lúc bảy giờ hơn như thường lệ. Khi cô đang ở trong phòng tắm rửa mặt thì Chu Văn mang bữa sáng đến.
Cô ra ngoài ăn sáng cùng Tạ Thừa Vũ, bữa ăn diễn ra trong im lặng.
Ăn xong, cô định ngồi đọc sách một lát thì lại nhận được hàng loạt cuộc gọi.
Cuộc gọi đầu tiên là của chú hai và thím hai nhà họ Tạ, sau đó đến chú ba và thím ba, rồi cô của Tạ Thừa Vũ, chú họ của Tạ Thừa Vũ, thậm chí cả thím Trương. . . Tóm lại, toàn là người của Tạ gia.
Mục đích họ gọi cho cô cũng chỉ có một, đó là xin lỗi, nói rằng ngày đó đã oan cho cô, rằng cô không hề ngoại tình, rằng cô thực ra là một cô gái tốt và vân vân.
Nhận được những cuộc điện thoại này, Nam Tiêu ngây cả người. Chuyện gì đang xảy ra vậy?
Cô nhớ lại hôm qua Tạ Thừa Vũ nói sẽ trả lại công bằng cho mình. Lẽ nào đây là cách anh ta trả lại công bằng cho cô?
Nam Tiêu cầm điện thoại, cắn môi.
Mặc dù miệng nói không quan tâm đến suy nghĩ của nhà họ Tạ, nhưng chẳng ai muốn bị oan uổng vô cớ. Nhận được từng lời xin lỗi của họ, cô vẫn cảm thấy rất hả hê.
Nhận xong cuộc gọi cuối cùng, cô từ hành lang trở lại phòng bệnh. Tạ Thừa Vũ hỏi:
"Là chú hai bọn họ gọi đến à?"
"Vâng."
"Họ đã xin lỗi em rồi."
Nam Tiêu gật đầu.
"Dù sao đi nữa, cũng cảm ơn anh."
Cô suy nghĩ một chút rồi nói.
Tạ Thừa Vũ liếc cô một cái.
"Em lại cảm ơn anh à, thật hiếm thấy."
Nam Tiêu sững lại một chút:
"Trước đây tôi chưa từng cảm ơn anh sao. . ."
"Đúng vậy."
Tạ Thừa Vũ tựa vào đầu giường, không còn vẻ lạnh lùng nghiêm túc như thường ngày mà có phần lười biếng, anh nói:
"Trước kia có người bắt nạt em, anh ra mặt giúp em, em sẽ nói anh giúp em là điều đương nhiên, vì chúng ta là vợ chồng, là một thể."
Lời này nghe có chút mập mờ, Nam Tiêu vội gạt đi những suy nghĩ linh tinh, hồi tưởng lại chuyện trước kia.
Hình như, cô đúng là đã nói những lời đó, và cô cảm thấy mình nói không sai. . .
"Khi đó người khác chỉ trích tôi ngay trước mặt anh, cũng tương đương với việc làm bẽ mặt anh, nên tôi nói không sai."
Cô nghiêm túc đáp.
Dáng vẻ của Nam Tiêu rất nghiêm túc, như thể đây là một chuyện đáng để phân tích kỹ càng. Tạ Thừa Vũ không hiểu sao lại thấy bộ dạng này của cô cũng khá đáng yêu.
"Đúng, đúng, đúng, không sai, anh cũng có nói em sai đâu."
Anh cười nhạt nói.
Cuộc đối thoại của hai người rất nhẹ nhàng, không khí cũng có chút thay đổi.
Nam Tiêu nhìn khóe môi cong lên của Tạ Thừa Vũ, có chút không tự nhiên.
Người đàn ông này thật sự rất ít cười, mà anh cười lên lại quá đẹp.
Thôi bỏ đi, tốt nhất là đừng nhìn nữa, dù sao người này cũng không còn là của cô, nói đúng hơn là chưa bao giờ là của cô. . .
Nam Tiêu xua đi những ý nghĩ lộn xộn, lại liếc Tạ Thừa Vũ một cái.
"Em đang nghĩ gì vậy?"
Tạ Thừa Vũ đã nhìn chằm chằm Nam Tiêu từ nãy, anh lên tiếng hỏi.
Nam Tiêu lắc đầu:
"Không có gì. Tạ tổng, ngày kia anh xuất viện sao?"
Nghe vậy, Tạ Thừa Vũ im lặng, vài giây sau mới đáp:
"Phải."
Nam Tiêu gật đầu.
"Tạ tổng, đợi sau khi xuất viện chúng ta mau chóng ly hôn được không?"
Giọng cô có chút không chắc chắn.
Khi không có mâu thuẫn xung đột, ở trước mặt Tạ Thừa Vũ, cô chung quy vẫn ở thế yếu. Đây đều là do tính cách và sự không tương xứng về thân phận, địa vị của hai người gây ra.
Tạ Thừa Vũ đứng dậy, cánh tay phải của anh bây giờ đã có thể hoạt động bình thường, chỉ là vẫn chưa tháo băng, hơi bất tiện một chút.
Anh đi đến trước mặt Nam Tiêu:
"Em muốn ly hôn đến vậy sao?"
Không biết có phải là ảo giác không, giọng anh rất trầm, mang theo một tia mập mờ như có như không.
Nam Tiêu nhìn ra ngoài cửa sổ:
"Đúng, tôi muốn ly hôn, khoảng thời gian này đã xảy ra quá nhiều chuyện. . ."
Cô vốn không phải là người thích chìm đắm trong quá khứ, nhưng gần đây cô đã phải chịu quá nhiều ấm ức, liên tục bị oan uổng, bị sỉ nhục, bị tổn thương. . .
Cô cũng là người có máu có thịt, nghĩ đến những chuyện đó đương nhiên sẽ đau lòng. . .
Tạ Thừa Vũ đã tận mắt chứng kiến những gì cô trải qua, nghe cô nói vậy, anh lặng đi.
Đúng vậy, nên để cô ấy đi thôi.
Dây dưa lâu như vậy, cũng nên buông tay rồi. . . Anh nhìn ra ngoài cửa sổ, ánh mắt dần tối sầm lại.
Hứa Nhược Tân sau khi rời khỏi nhà người thân cuối cùng của Tạ gia liền hung hăng cắn môi. Đợi đến khi cơn oán giận trong lòng vơi đi quá nửa, cô ta mới mở cửa lên xe.
"Đã giải thích rõ ràng hết chưa?"
Hứa Tự Cường ngồi ở ghế lái hỏi:
"Bây giờ về nhà được rồi chứ?"
"Ừm, về nhà."
Hứa Nhược Tân ngồi ở ghế sau, tay chống lên trán, hồi tưởng lại sự nhục nhã khi phải hết lần này đến lần khác giải thích với nhà họ Tạ rằng Nam Tiêu không ngoại tình, và cầu xin họ xin lỗi Nam Tiêu. Trong mắt cô ta dần hiện lên vẻ dữ tợn.
Nam Tiêu, người phụ nữ mà ban đầu cô ta vốn không xem là đối thủ, lại có thể gây ra cho cô ta phiền phức lớn đến vậy.
Hơn nữa không chỉ là phiền phức, cứ nghĩ đến việc mình phải liên tục phiền lòng vì một người phụ nữ mặt sẹo, cô ta lại cảm thấy nghẹn khuất, đặc biệt nghẹn khuất.