"Thật ra cũng là đưa em về nhà anh, nhưng không phải nhà này." Thẩm Tức Bạch lại bế cậu vào lòng, cằm nhẹ nhàng chạm vào mái tóc mềm của Lâm Trúc.
Lâm Trúc nghe vậy liền tỉnh hẳn, trong lòng vui mừng, quấy quẫy trong lòng anh, ngước mặt lên, mắt sáng ngời: "Vậy giờ anh dẫn em đi chứ? Cũng đã xin nghỉ rồi, chẳng có việc gì làm."
Giọng cậu có chút hào hứng, tò mò, rõ ràng rất quan tâm đến cái "nhà khác" mà anh nói.
Anh hơi cau mày, cúi nhìn cánh tay vẫn còn băng bó, thở dài bất đắc dĩ: "Bây giờ lái xe không tiện, chỗ đó cách đây khá xa."
Anh lấy tay không bị thương véo má cậu , giọng dịu dàng an ủi: "Đợi khi lành vết thương, đến sinh nhật anh sẽ dẫn em đi, được chứ?"
Lâm Trúc hơi thất vọng, nhưng cũng hiểu lời anh nói là thật, chỉ bĩu môi, ừ một tiếng, lại cắm mặt vào cổ anh, như con vật nhỏ chưa được chơi đồ chơi yêu thích.
Thẩm Tức Bạch nhìn mái tóc mềm mượt của cậu, ánh mắt dịu dàng hơn. Một lúc sau, anh giả vờ nói qua chuyện khác: "Đưa điện thoại cho anh xem một chút."

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play