Khám xong, bó bột xong, Lâm Trúc cùng Thẩm Tức Bạch đi trên đường về nhà. Gió đêm mang theo chút lạnh thổi qua con phố vắng vẻ. Đèn đường kéo dài bóng hai người thành những hình thù im lặng, lúc dài ra rồi lại ngắn đi, rồi lại dài ra.
Hai người đi bên nhau, không nói lời nào. Lâm Trúc thấy trong lòng khó chịu. Một cảm xúc khó nói, không rõ là giận hay buồn cứ quấn lấy trong tim.
Bị bạo hành chắc chắn không chỉ một hai lần. Vậy mà chuyện lớn thế này, Thẩm Tức Bạch lại giấu cậu. Mà còn giấu kỹ đến mức không một giọt nước rò rỉ.
Cậu muốn hỏi, muốn gào lên tại sao anh không nói cho mình biết. Tại sao lại để mình đứng ngoài nỗi đau ấy? Nếu hôm nay không sốt ruột, liệu có định giấu mình mãi mãi?
Nhưng khi nhìn sang khuôn mặt trắng bệch của anh, những cảm xúc ấy lại nghẹn lại trong cổ họng. Cậu không thốt ra nổi một chữ.
Thôi kệ...
Nói hay không nói cũng vậy thôi, quan trọng là anh khỏe mạnh.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT