Người ta thường nói, học không được thì đừng học, nghĩ không thông thì đừng nghĩ.
Rõ ràng, câu hỏi hóc búa và khó nghĩ này, Lâm Trúc không thể tìm ra câu trả lời.
Vậy là cậu đắp chăn, ngủ một giấc thật ngon, bỏ nó lại sau đầu.
Sáng thứ bảy, Lâm Trúc hiếm hoi dậy rất sớm. Cậu đứng trước tủ quần áo phân vân suốt hai mươi phút, cuối cùng chọn một chiếc áo sơ mi xanh nhạt.
Cậu nhớ mơ hồ mẹ kế có nói màu này hợp với làn da của mình.
"Đinh!" Một tiếng, điện thoại bật lên tin nhắn, là Thẩm Tức Bạch gửi: 【Tớ đã xuống dưới lầu.】
Lâm Trúc ba bước bốn bước lao xuống, thấy cậu ta đang tựa vào xe đạp chờ mình.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT