Mấy hôm trước mang về tổ ong mật, Tống Dược vẫn chưa có thời gian xử lý. Vậy nên, sáng hôm sau cậu quyết định dậy sớm hơn một tiếng. Tất nhiên, chuyện này không thể tự nhiên mà thành.

Đảm nhận vai trò đồng hồ báo thức, 005 ban đầu cảm thấy việc này có chút kỳ quặc. Suy cho cùng, ai đời lại nghe thấy chuyện AI còn phải gọi ký chủ dậy chứ? Nhưng Tống Dược hôm qua đã lường trước việc nó sẽ từ chối khi nhờ vả rồi.

Trong mắt cậu, mình và 005 chẳng khác nào người một nhà (họ lúc nào cũng ở bên nhau mà). Người nhà giúp nhau gọi dậy có gì lạ đâu? Ông bà, bố vẫn thường gọi cậu dậy mà. Thế nên, sau khi nhờ vả 005 xong, Tống Dược yên tâm nhắm mắt ngủ ngay.

005 thậm chí còn chẳng kịp từ chối, chỉ kịp chứng kiến thằng nhóc vừa nói chuyện đã chìm vào giấc ngủ say.

Nó: 【……】

Đến hôm sau, khi nó thử gọi Tống Dược dậy và nhận được lời cảm ơn cùng sự khích lệ, 005 hoàn toàn không thấy việc mình làm có gì sai trái nữa.

Dù sao ở đây cũng không có mạng, người tạo ra nó cũng chẳng quản được. Hơn nữa, người tạo ra cũng có đáng tin cậy đâu (Người tạo ra: …). Chắc biết chuyện cũng kệ thôi.

Ông bà Tống vốn có thói quen dậy sớm. Lúc Tống Dược tỉnh giấc, bà Tống đã nấu cơm, ông Tống đang chẻ củi ngoài sân. Thấy mọi người đều bận rộn, cậu chạy ngay đến phòng bố gọi dậy để cùng làm mật ong.

Bố Tống tối qua gần như chạy khắp làng để tuyên truyền (thực ra là buôn chuyện) về việc cô Hà giáo viên trẻ có chí hướng lớn và đáng tin cậy đến mức nào. Tự cảm thấy mình lại một lần nữa đóng góp cho sự nghiệp giáo dục của làng, bố ngủ ngon lành, hoàn toàn làm ngơ trước tiếng gọi dậy của Tống Dược.

Tống Dược sốt ruột, lay người bố: "Bố ơi, dậy mau đi! Mình phải làm mật ong chứ, cái tổ ong để cả ngày rồi đấy!"

Bố Tống trở mình, mơ màng phất tay: "Ngoan, chiều bố chơi với con."

Trong đầu loé lên lời con trai vừa nói. Tổ ong nào cơ chứ? Kệ đi, ngủ đã.

Tống Dược: "Bố dậy đi, bố không dậy con tự làm đấy!"

Bố Tống nhắm mắt cố gắng đáp lời: "Ừm… con tự làm đi. Bố tối qua đi nói chuyện với các chú, các bác, các thím lâu quá, mệt chết đi được, cho bố ngủ thêm tí nữa."

Thấy không thể gọi bố dậy được, Tống Dược nghĩ ngợi rồi nói: "Mật ong ngon hơn đường nhiều, bố không dậy tụi con ăn hết đấy!"

Nói xong, cậu quay người đi ra ngoài. Chưa đi được hai bước, phía sau quả nhiên vang lên tiếng bố Tống: "Chờ đã!"

Mặt Tống Dược lập tức rạng rỡ, vui vẻ quay lại, nhào tới ôm bố đang ngồi dậy: "Bố dậy rồi ạ!"

"Ừ, dậy rồi." Bố Tống ngáp dài, ôm cậu sang một bên, nheo mắt với lấy quần áo mặc vào: "Thằng nhóc thối tha, xem con được nước làm tới kìa. Nếu không phải con là con trai bố, bố đời nào dậy sớm thế này."

Tống Dược thầm nghĩ: Rõ ràng là vì ăn mật ong.

Nhưng dù vì lý do gì, bố Tống dậy là tốt rồi. Cậu đã học được cách xử lý tổ ong trong hệ thống học tập, mà cách đó đòi hỏi phải dùng dao. Từ bé Tống Dược đã bị cấm không được động vào các dụng cụ cắt gọt rồi. Nếu bố không dậy, cậu chỉ còn cách nhờ ông bà thôi.

Bà Tống vừa bỏ thêm hai thanh củi vào bếp, quay đầu lại thấy bố Tống ngáp ngắn ngáp dài bước ra, lập tức tròn mắt ngạc nhiên.

Thằng con lười biếng này bao giờ dậy sớm thế này cơ chứ?

Bà gọi ông bạn già, ông Tống ngẩng đầu lên, thấy con trai cũng lộ vẻ ngạc nhiên không kém.

Bố Tống bị bố mẹ nhìn bằng ánh mắt như sinh vật lạ thì thấy không được tự nhiên, xoa nhẹ đầu con trai hỏi: "Con bảo, trong sách viết phải làm thế nào?"

Tống Dược đã xem đi xem lại cái cách lấy mật kia mấy lần rồi. Cuối cùng thì, chỉ có cái cách đó là dụng cụ nhà cậu có sẵn.

"Phải dùng cái ky, dao với lại cái chậu nữa ạ."

Thực ra, dao phải là dao chuyên dụng để lấy mật ong, nhưng rõ ràng nhà Tống không có. Tống Dược cũng biết gia đình mình không đời nào đi sắm một con dao mới chỉ vì một cái tổ ong nhỏ như vậy. Nên dùng dao nào có trong nhà cũng được thôi.

Mặc dù trên hướng dẫn có nói làm vậy hiệu suất và sản lượng mật sẽ giảm, nhưng dù sao mật ong này cũng là "của trời cho", bớt chút cũng chẳng sao, Tống Dược nghĩ thoáng lắm.

Bố Tống tuy đôi khi không đáng tin cậy, nhưng ông có một ưu điểm là không bao giờ như những bậc phụ huynh khác, không coi lời con mình ra gì.

Tống Dược vừa nói cần ba thứ đó, ông lập tức đi lấy ngay trong sân.

Ông Tống chẻ xong củi, đến chỗ bà Tống giúp nhóm lửa, quay đầu lại thấy hai bố con ngồi xổm trong sân hì hục làm việc, còn cầm con dao phay duy nhất của nhà khua tới khua lui, thậm chí còn mang cả cái chậu ra kê dưới cái ky, khóe miệng ông giật giật.

Bà Tống thì chấp nhận chuyện này dễ dàng hơn nhiều. Bà luôn cảm thấy con trai mình quá lười biếng. Nếu cái tổ ong này có thể khiến anh dậy sớm được, bà nhất định mỗi ngày bắt anh đi chọc.

Tống Dược hoàn toàn không biết ông bà đang nghĩ gì. Cậu đang cuống cuồng chỉ huy bố Tống: "Không phải, cái tảng mật này bố phải cắt nhẹ thôi, cắt thành từng miếng nhỏ một, đừng mạnh tay quá."

Cậu hận không thể tự mình làm, nhưng cầm dao thì không đời nào được cầm.

Người lớn trong nhà không phải cảm thấy Tống Dược nghịch ngợm phá phách, mà là lo thằng bé tay còn non, cầm dao không vững lại bị thương. Ít nhất là trước khi Tống Dược mười tuổi, muốn dùng dao làm gì đều phải thông qua người lớn.

Tóm lại, dù Tống Dược có sốt ruột đến đâu, việc cầm dao vẫn phải để bố Tống làm.

Cậu chỉ có thể ngồi xổm bên cạnh dùng đũa nhẹ nhàng ép những tảng mật đã chảy gần hết, thấy tàm tạm, Tống Dược nhìn đôi đũa dính đầy mật, thèm quá, liền thử đưa vào miệng nếm một miếng.

"Ưm!"

Mắt thằng bé sáng rực lên: "Ngọt quá!"

Bố Tống đang ngáp ngắn ngáp dài làm việc bỗng tỉnh táo hẳn: "Cho bố nếm thử với!"

Tống Dược dùng đầu đũa còn lại dính mật đưa vào miệng bố.

Bố Tống nhấm nháp hai cái, mắt cũng sáng rực lên, bình phẩm:

"Khó trách cái thứ này bán hai chục nghìn một cân, ngon hơn đường thật."

Tống Dược lại đi lấy một đôi đũa khác, mỗi cây dính một ít, chạy đến trước mặt ông bà: "Ông ơi, bà ơi, nếm thử xem, có phải ngon hơn đường không ạ?"

Ông bà Tống cũng lần đầu tiên ăn mật ong, mang vẻ tò mò nếm thử. Tuy không phản ứng mạnh như bố Tống, nhưng nếm được vị ngọt, cả hai đều giãn mày giãn mặt.

Ông Tống vẫn kiệm lời như mọi khi: "Không tệ."

Bà Tống: "Cái mật ong này vị thơm hơn đường nhiều. Không biết uống vào có bổ béo gì không. Nếu mà uống vào tốt cho sức khỏe như nước đường, sau này không cần mua đường nữa."

Tống Dược lập tức lên tiếng: "Mật ong dinh dưỡng cao lắm ạ, người già trẻ con uống đều tốt, còn bổ phổi nữa."

Bà Tống cho là cậu xem được ở đài huyện, nghe xong gật gù: "Vậy được, bà lại đi hỏi bác Vương xem. Nếu bác Vương bảo con uống được thì sau này bảo bố con ngày nào cũng đi chọc tổ ong, lấy mật cho con."

Thằng bé này chẳng phải thích chọc tổ ong sao? Sau này bắt nó chọc cho đủ, cũng coi như tìm việc cho nó làm, đỡ cho nó cả ngày chỉ nghĩ cách lười biếng.

Bố Tống vốn không thích làm việc, vậy mà từ bà Tống nhận được việc này, cư nhiên cũng chẳng hề uể oải, mà còn vui vẻ nhận lời, đảm bảo sẽ hoàn thành tốt nhiệm vụ: "Ngày xưa con hay gặp loại ong này trên cây lắm, nhưng tổ của nó thường ở trên cao, cũng phải mười mấy mét, nên ngày xưa nhìn thấy toàn tránh thôi."

Tổ ong trên cao thì chạy cũng chẳng chạy được, chỉ có nước đứng im chịu trận. Bố Tống và đám bạn ngày bé chưa từng dám chọc loại này. Giờ phút này, ông có chút hối hận. Nếu sớm biết bên trong có mật, thế nào cũng phải thử xem sao.

Nhưng nghĩ lại, dù hồi bé có chọc, lúc đó còn chưa có con, chúng chọc xuống cũng chẳng biết lấy mật. Thế là ông vui vẻ vứt cái hối hận nhỏ nhoi đó ra sau đầu.

Bà Tống nghe xong thì lập tức bắt được trọng điểm: "Chúng mày còn dám trèo cây cao thế cơ à?"

Bố Tống cứng đờ người: "Cũng, cũng không cao lắm. Cao quá thì tụi con cũng chỉ nhìn thôi, không trèo lên đâu."

Dù sao cũng là chuyện quá khứ. Trẻ con ở vùng núi thì đứa nào chả biết trèo cây. Ngay cả Tống Dược, kỹ năng leo trèo cũng rất thuần thục. Bà Tống nhìn bố Tống mấy lần, cuối cùng không truy cứu nữa:

"Chọc tổ ong thì xem độ cao đấy. Cao quá thì đừng có trèo. Càng lên trên thân cây càng yếu. Không có mật ong thì còn mua được đường, mày mà ngã xuống thì không thể ra Cung Tiêu Xã mua cái khác về đâu."

Bố Tống liên tục gật đầu, thiếu điều chỉ trời thề đất đảm bảo sẽ an toàn là trên hết.

Nhân lúc còn chút thời gian, hai bố con cùng nhau dọn dẹp dụng cụ. Mật ong thì tìm một cái bình nhỏ đựng vào.

Vốn dĩ cái tổ ong này cũng không lớn, cách lấy mật lại là loại đơn sơ nhất, dẫn đến hao hụt một phần mật ong không thể dùng được. Dụng cụ cũng dính một ít. Loay hoay mãi, cuối cùng chỉ được lưng lửng non nửa cái bình nhỏ.

Thu dọn xong, Tống Dược ôm cái bình nhỏ, nghiêm túc tính toán xem cả nhà uống được bao lâu.

Bố Tống thấy con tính tới tính lui: "Con trai, đừng tính nữa, cái mật ong này bố cho con uống hết, đủ uống mấy ngày đấy."

Tống Dược lắc đầu: "Mật ong bổ lắm ạ, ông bà càng phải uống."

Bố Tống không hiểu mấy thứ đó, nhưng ông hiểu bố mẹ mình: "Ông bà con chắc chắn không nỡ uống đâu."

Tống Dược cũng rất hiểu ông bà mình, thế nên cậu càng rầu rĩ.

Bố Tống cũng cảm thấy nếu mật ong là thứ tốt, thì không chỉ con trai nên uống, mà bố mẹ tốt nhất cũng nên uống mỗi ngày mới phải. Ông nghĩ bụng hôm nay sẽ đi khắp nơi tìm xem. Loại tổ ong này phần lớn xây ở chỗ cao. Cho dù ở thấp thì nhiều nhất cũng chỉ bị nhận nhầm thành một loại ong vò vẽ khác. Chắc là vẫn dễ tìm thôi.

Nếu tìm được nhiều, ông còn có thể thử đem ra huyện bán xem sao. Chẳng phải bảo hai chục nghìn một cân hay sao? Nếu thực sự bán được thì cũng được khối tiền đấy.

Bố Tống càng nghĩ càng thấy hay. Ông thậm chí còn bắt đầu cân nhắc xem mấy con ong mật có nuôi được không, giống như nuôi gà ấy. Nhà ông có một con gà rừng, mới bắt về còn kêu ầm ĩ đòi chạy, giờ thì tranh ăn còn hăng hơn cả gà nhà.

Còn việc ong mật có nuôi được không thì…

Gà với ong đều có cánh, chắc là cũng không khác nhau mấy đâu nhỉ?

Trong khi bố Tống đang tính toán xem có nên bắt hai con ong mật về nhà nuôi không, Tống Dược cũng đang sầu não.

Thực ra Tống Dược cảm thấy cơ thể mình khá tốt. Chẳng qua là hồi bé ốm vặt thôi. Từ bảy tuổi trở đi cậu không mấy khi phải vào viện nữa.

Cậu kiên định cho rằng, việc mọi người trong nhà trước sau vẫn cảm thấy cậu yếu đuối chủ yếu là vì: Cậu lớn lên đẹp trai hơn những đứa trẻ khác.

Điều này là có cơ sở đấy.

Lũ trẻ lớn nhỏ trong làng đều vì cậu đẹp trai mà không mấy ai muốn chơi với cậu. Chúng bảo trông cậu có vẻ dễ vỡ lắm. Cùng nhau chơi nghịch bùn đất, người khác nhảy nhót chúng thấy bình thường, đến lượt Tống Dược, chúng lại cảm thấy khuôn mặt nhỏ nhắn trắng trẻo sạch sẽ của cậu dính bùn trông kỳ quặc thế nào ấy. Chơi trò chơi cũng chẳng ai dám đẩy Tống Dược, vì cậu trông có vẻ rất dễ bị thương.

Vậy nên cho đến giờ, Tống Dược chỉ có thể chơi với anh em họ của mình. Người trong nhà cũng luôn sợ cậu ốm đau bị thương, đồ ăn ngon đều chẳng nỡ ăn, toàn nhường cho cậu, như lần này với mật ong chẳng hạn.

Nhưng những cái khác cậu còn có thể sửa, chứ đẹp trai thì làm sao mà sửa được nữa. Chẳng lẽ lại sinh ra một lần nữa à?

Nghĩ đến đây, Tống Dược thở dài một tiếng.

Bố Tống đang mải nghĩ, bỗng thấy cậu con trai hôm nay vốn vui vẻ của mình cư nhiên lại thở dài như ông cụ non, còn vẻ mặt ưu sầu, ngạc nhiên hỏi: "Sao tự nhiên lại không vui thế?"

Tống Dược liền dùng bàn tay nhỏ nhắn đã rửa sạch chống cằm, nhíu mày nói: "Haizzz… Đều tại con đẹp trai quá thôi."

Bố Tống vừa nghe, lập tức bắt sóng được ngay, gật đầu rất đồng tình: "Đúng vậy, đẹp trai quá cũng không phải chuyện tốt. Con xem bố này, hễ hơi lười làm việc là bị người ta nói "đẹp trai mà vô dụng". Mấy người này thật là, đẹp trai chẳng lẽ là lỗi của bố à?"

Tống Dược: "…"

Cậu nhìn khuôn mặt chữ điền tràn đầy tinh thần trọng nghĩa cùng bắp tay cuồn cuộn của bố, muốn nói gì đó rồi lại thôi.

Bố Tống không chú ý đến vẻ mặt của con trai, vẫn rất cảm khái sờ soạng khuôn mặt nhỏ nhắn xinh xắn của Tống Dược, giọng đầy áy náy:

"Đều tại bố với mẹ con đều đẹp, con không có cơ hội để bình thường được."

Bà Tống đi ngang qua cho gà ăn: "…"

Bà vô cùng may mắn vì mẹ thằng bé đã ly hôn với thằng con trai lười biếng này của mình, nếu không bà đã phải sầu thay cho mẹ thằng bé đến chết mất.

May mắn, may mắn… Bà chợt nhớ ra mình là mẹ ruột của thằng bé.

Bà Tống: "…"

Thôi thì cứ sầu cho mình vậy.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play