Năm thứ 46 nước Trung Châu kiến quốc, vừa ăn Tết xong chưa bao lâu, mọi người lại hăng hái bắt tay vào công việc.
Ở một huyện thành nhỏ bé hẻo lánh, ánh nắng ban mai vừa ló dạng, đoàn người đã từ trên núi kéo nhau xuống. Khuôn mặt ai nấy đều rạng rỡ nụ cười tự hào, bởi vì hôm nay họ xuống núi là để tiễn những học sinh đi học xa nhà.
Huyện của họ tuy rằng phát triển chậm hơn so với những nơi khác, nhưng đường quốc lộ từ chân núi thông vào huyện thành đã được hoàn thành trước Tết. Vừa bước sang năm mới, xe buýt đã bắt đầu chầm chậm lăn bánh trên con đường này mỗi ngày.
Đối với những người dân sống trên núi mà nói, chiếc xe buýt phủ đầy bụi bẩn bên ngoài vì ít được lau chùi, bên trong lại nồng nặc những mùi xe cộ khó tả này lại là một báu vật vô giá. Họ không còn phải cuốc bộ ba bốn tiếng đồng hồ mới vào được huyện như trước nữa. Mỗi ngày chỉ cần dậy sớm một chút, họ đã có thể mang rau dưa tươi rói vừa hái được vào huyện bán kiếm tiền.
Dù chiếc xe có chật chội, mùi vị khó chịu, mỗi khi vào cua hay lên dốc lại khiến người ta có cảm giác như lục phủ ngũ tạng đang rung lên bần bật, thì nó vẫn giúp cho những gia đình trên núi vốn khó khăn trong việc kiếm thêm thu nhập trở nên khấm khá hơn nhiều.
"Vệ Quốc, con cứ yên tâm đi học, ở nhà có ba với mẹ lo rồi," một người phụ nữ trông chừng sáu mươi tuổi, mặt mày tươi rói, từ chối sự giúp đỡ quen thuộc của chồng, kiên trì từng bước một đi đến trước mặt con trai, rồi cười ha hả nói, "Con xem, giờ chân mẹ đi lại cũng chẳng khác gì người bình thường, ngày nào cũng cùng ba con đi bán đồ ăn đấy."

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play