Tống Dược tỉnh giấc, vẻ mặt còn ngơ ngác, liền vội vàng lấy cuốn nhật ký của mình cất vào khu vực dành riêng. Tiện tay, cậu bé xé bỏ những dòng chữ nguệch ngoạc, hình vẽ méo mó viết trong trạng thái nửa mơ nửa tỉnh của ngày hôm qua, rồi cẩn thận viết lại.
Bên kia, Triệu Hiểu Đông vừa vươn vai, duỗi chân tay, vừa lầm bầm oán trách:
"Ôi chao, ngủ một giấc mà lưng đau, vai mỏi hết cả. Lần sau phải sang ngủ giường lớn của anh Nguyên Giang thôi, cái giường nhỏ này chật quá, chẳng chứa nổi tớ."
Tống Dược liếc xéo Triệu Hiểu Đông, ghen tị ra mặt khi thấy thằng bạn chỉ mới một năm mà đã cao vượt trội. Cậu bĩu môi, vừa thu dọn đồ đạc vừa lẩm bẩm:
"Cao lớn thì có gì ghê gớm? Sau này tớ nhất định cao hơn cậu cho xem!"
Chẳng biết có phải vì lúc nào cũng phải vắt óc suy nghĩ hay không, mà chiều cao của Tống Dược dậm chân tại chỗ. Dáng người cậu bé trắng trẻo, bụ bẫm, tay chân mượt mà, rõ là được chăm sóc tốt, nhưng vóc dáng thì cứ lì ra không nhúc nhích.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT