Tống Dược tỉnh giấc vào sáng hôm sau, ngồi ngây người trên giường một lúc.
Rồi cậu bé cúi đầu nhìn bàn tay trái còn sưng vù của mình, lập tức nhớ lại những gì đã xảy ra ngày hôm qua. Tống Dược vội vàng xót xa nâng bàn tay nhỏ lên miệng thổi phù phù.
Cậu nhóc ra sức thổi phù phù mấy phút, tự cảm thấy làm vậy có chút tác dụng, lúc này mới cẩn thận xuống giường.
Tống Dược không dám dùng tay trái bị thương, loay hoay mãi với tay phải cũng không thể mặc quần áo thành công. Cuối cùng, cậu bé đành phải ra ngoài cầu cứu người lớn.
Bà nội Tống vẫn đang tất bật nấu cơm, thoăn thoắt giúp cháu trai mặc quần áo. Bà nhìn cháu bé đáng thương vô cùng, vừa mặc vừa cẩn thận che chở bàn tay trái sưng tấy, vừa tức vừa buồn cười:
"Đáng đời, xem sau này cháu còn dám chọc tổ ong không!"
Bà còn dọa Tống Dược: "Hôm trước cháu còn định chọc tổ ong cơ mà, sau này còn dám không?"
Tuy rằng Tống Dược chẳng nhớ gì về việc mình chủ động đi trêu chọc ong, nhưng cậu bé vẫn ngoan ngoãn nhận lỗi:
"Bà ơi, bà đừng giận, sau này con không dám nữa."
Vừa nhận lỗi, cậu bé vừa cẩn thận đưa tay phải ra, kéo kéo vạt áo bà nội, giọng mềm nhũn nhỏ nhẹ cầu xin:
"Bà đừng giận con nữa, được không ạ?"
Nhìn cháu đáng yêu như vậy, thực ra bà nội Tống cũng chẳng giận nữa, chỉ cố giữ vẻ mặt nghiêm nghị, lườm cậu một cái:
"Thôi, buông ra, bà phải nấu cơm."
Tống Dược nhỏ nhẹ xin xỏ: "Vậy bà đừng giận con thì con mới buông ra, được không ạ?"
Sau một giấc ngủ ngon lành, đôi mắt sưng húp của cậu bé đã trở lại bình thường, lại là một bộ dáng tinh xảo khả ái. Giọng nói mềm mại nũng nịu như vậy thật sự là khiến người ta không thể nào cưỡng lại.
Ít nhất thì bà nội Tống là không cưỡng lại được.
Vẻ mặt bà không thể kiểm soát mà dịu xuống, giọng nói cũng thấp đi mấy tông:
"Được rồi, bà giận chẳng phải là vì thương cháu thôi sao, sau này chú ý là được, tự đi rửa mặt đi."
Nghe bà khẳng định, cậu bé hoan hô một tiếng, dang tay ôm chầm lấy bà nội: "Cháu yêu bà nhất trên đời!"
Rồi Tống Dược lon ton chạy đi, bỏ lại bà nội Tống với nụ cười hiền từ không giấu được.
Vừa hay, bố Tống từ ngoài về chứng kiến cảnh này, lộ ra vẻ suy tư.
Anh xoa nhẹ khuôn mặt nhỏ nhắn của con trai, rồi lững thững bước tới trước mặt bà nội Tống.
Bà nội Tống vừa thấy con trai bất trị, nụ cười lập tức tắt ngấm, liếc mắt nhìn anh.
Bố Tống vội vàng chủ động báo cáo:
"Mẹ, con đi hỏi chú Triệu rồi, chú ấy bảo chưa bao giờ nghe nói ong đốt người có thể ảnh hưởng đến đầu óc. Với lại thằng Út nhà mình bị đốt vào tay, hôm qua nó nói những điều đó chắc chỉ là con nít suy nghĩ vớ vẩn thôi."
Trẻ con mà, thích nghĩ lung tung không phải rất bình thường sao?
Hồi nhỏ anh còn mơ ước được làm một con khỉ nữa cơ.
Xem thằng Út hôm nay có phải rất bình thường không?
Nói xong, thấy mẹ vẫn không có biểu hiện gì, bố Tống đảo mắt, rón rén tiến lên, trước làm bộ lén lút ngó nghiêng, xác định con trai không có trong sân, mới đưa tay ra níu lấy vạt áo bà nội.
Bà nội Tống cúi xuống nhìn, vạt áo đã bị con trai túm chặt, muốn ngồi xuống cũng không ngồi được.
Bà nội Tống: "?"
Trong tầm mắt bà, vừa vặn là bắp tay cuồn cuộn lộ ra do con trai giơ tay.
Bà: "Mày còn dám động tay động chân với tao?"
Bố Tống vội vàng xua tay: "Không có, không có đâu mẹ, con đến để nhận lỗi với mẹ đây. Con không nên bảo thằng Út đi giúp con trông ong mật, con thật sự biết lỗi rồi."
Lại trộm liếc nhìn sắc mặt mẹ, tự cảm thấy có vẻ tốt hơn một chút, anh yên tâm, tự tin học theo bộ dáng của con trai vừa nãy, lay lay vạt áo mẹ:
"Mẹ ơi, sau này con không dám nữa, mẹ đừng giận con nữa được không?"
Bà nội Tống suýt nữa bị anh lay cho ngã: "..."
Phải nói thêm một chút, bố Tống có khuôn mặt giống ông nội Tống, đều là kiểu mặt vuông chữ điền điển hình, ngũ quan góc cạnh, nhìn là thấy hợp với chuẩn mực thẩm mỹ chính trực của người Trung Châu.
Hơn nữa, anh cao lớn, cơ bắp rắn chắc, không nói là tráng hán thì cũng có thể gọi là một gã đàn ông cứng cỏi.
Một người đàn ông cứng cỏi như vậy mà lại mềm mại, giọng thô như chuông lớn mà lại làm nũng...
Bà nội Tống vừa đứng vững, ngẩng đầu lên thấy con trai dùng bộ mặt đó nói ra những lời như vậy, suýt nữa bẻ gãy cả que cời lửa trong tay.
Bà nghiến răng, nhịn xuống xúc động muốn đánh con: "Mày buông tao ra!"
Bố Tống mừng thầm, ôi chao, quy trình này chẳng phải giống hệt thằng con anh vừa nãy sao?
Anh lay mạnh hơn: "Mẹ hết giận thì con mới buông."
Bà nội Tống không thể nhịn được nữa, giọng bỗng cao lên mấy tông: "Mày còn dám uy hiếp bà già này hả??"
Ông nội Tống vừa bưng nước ra khỏi phòng khựng lại, lặng lẽ bưng nước lui trở vào.
Bố Tống bị mẹ quát giật mình, rốt cuộc nhận ra có chỗ nào đó không ổn, bỗng chốc rụt lại: "Con... con đâu có..."
Thấy mẹ ruột đã giơ que cời lửa lên, anh sợ hãi lùi lại theo bản năng.
—— Xoẹt!
Bố Tống nhìn mảnh vạt áo nhỏ trong tay mình, cứng đờ.
Bà nội Tống cúi xuống nhìn vạt áo bị xé mất một mảng, que cời lửa trong tay "rắc" một tiếng gãy làm đôi.
Bố Tống: "..."
Anh nuốt nước miếng: "Mẹ... Mẹ bình tĩnh, chuyện này không phải như mẹ nghĩ đâu..."
Bà nội Tống nhìn anh thật sâu, hít một hơi, xoay người quát vào nhà: "Tống Điền Đa, ông ra đây mà lôi con trai ông về!"
Ông nội Tống trong phòng: "..."
Ông đặt bát nước xuống, vẻ mặt nghiêm túc bước ra, trước nhìn bà nội Tống, lại nhìn con trai, vẻ mặt "Tôi không biết gì cả":
"Làm sao vậy?"
Nhưng bà nội Tống chẳng cần biết ông có biết gì không, chỉ tay vào ông mà mắng:
"Ông còn không biết xấu hổ hỏi làm sao vậy, xem con trai ông sinh ra kìa, ông xem nó làm cái áo của tôi ra thế này. Hằng ngày ông dạy nó những cái gì thế hả!"
"Trước kia tôi đã bảo không được quá chiều, phải cho nó làm việc, thế mà ông cứ nhất định bảo nhà mình có mỗi một đứa con trai thì chiều chuộng thêm một chút cũng chẳng sao. Ông đừng tưởng tôi không biết, hai hôm trước tôi sai Tống Hữu Tài làm việc, ông còn lén lút giúp nó làm, nó có thằng con tám tuổi rồi mà còn coi mình mười bảy mười tám, đều là ông nuông chiều ra đấy!"
Hai cha con đều chột dạ không dám lên tiếng.
Bà nội Tống chỉ vào mặt bọn họ mắng một hồi, trút được cơn giận mới tức tối liếc nhìn chồng một cái:
"Lôi con trai ông đi, còn chậm trễ tôi nấu cơm nữa thì hai người đừng có mà ăn!"
Bà lại chọn một cái que cời lửa khác, vừa lẩm bẩm vừa thêm củi vào bếp:
"Thật là, lớn từng này rồi mà hằng ngày còn coi như trẻ con mà chiều, chiều cho nó thành một giuộc với ông!"
Ông nội Tống và bố Tống thoát được một kiếp, vội vàng chuồn ra ngoài sân.
Ra đến nơi, bố Tống liếc nhìn con trai vẫn đang nghiêm túc rửa mặt, ông nội Tống liếc nhìn con trai gặp tai bay vạ gió, rồi kéo anh đến chỗ Tống Dược không nhìn thấy.
Ông mới nghiêm nghị mở miệng:
"Anh không có gì muốn nói với tôi sao?"
Bố Tống: "... Bố, sự tình không phải như bố thấy đâu... Ái da! Nhẹ thôi, nhẹ thôi! Con sai rồi, con sai rồi!"
Tống Dược rửa mặt xong, quen tay lấy que củi, bắt đầu viết chữ trên mặt đất.
Cậu bé nắn nót từng nét một, đột nhiên ngẩng đầu.
Ủa, hình như cậu nghe thấy tiếng bố gọi.
005: 【Độ học tập tăng một, ký chủ muốn học chương trình học mới không?】
Sự chú ý của cậu bé lập tức bị thu hút: 【Ừm, con học một lát.】
Nhìn con số độ học tập, cậu bé thở dài như người lớn.
Vốn dĩ đã không mua nổi chương trình học muốn mua, giờ còn hứa với bố sẽ học cách nuôi ong mật từ sách vở nữa, Tống Dược cảm thấy mình bận quá là bận.
Nhưng cậu bé có một ưu điểm, đó là không trốn tránh.
Sau khi phát hiện mình đặc biệt bận, Tống Dược ngược lại càng siêng năng hơn trước.
Cậu bé hoàn toàn không biết rằng nhu cầu của con người sẽ tăng theo thời gian, nên ngây thơ nghĩ: Chờ mua được những chương trình học mình muốn thì tốt rồi.
Tống Dược học rất say sưa, rất nghiêm túc, không có gì có thể dụ dỗ cậu rời khỏi việc học tập.
—— Trừ bữa ăn.
Khi mùi thức ăn thoảng qua trước mặt cậu, cậu bé đang nghiêm túc bỗng ngẩng phắt mặt lên.
Cái mũi nhỏ của cậu nhăn nhăn lại, lập tức bị hương vị này câu mất hồn, nuốt nước miếng ừng ực.
Cố gắng kiên trì học xong một tiết nhỏ, Tống Dược lập tức rời khỏi không gian học tập, lon ton chạy vào sân.
"Bà ơi, bà làm món gì mà thơm thế ạ?"
"Trứng gà xào." Bà nội Tống cười gắp một miếng đưa lên miệng cháu trai: "Nếm thử xem có ngon không?"
Tống Dược ăn mà mắt sáng long lanh: "Ngon quá, đây là món trứng gà xào ngon nhất con từng ăn."
Bà nội Tống nghĩ bụng, chẳng phải sao? Món trứng gà xào này cho nhiều dầu thế cơ mà, khẳng định là ngon rồi.
Phải biết rằng dầu ăn rất quý (đối với nhà họ), trước đây bà thật sự là đong đếm từng giọt khi cho dầu.
Nếu không phải nhà sắp có một khoản tiền lớn tám đồng năm hào, hôm nay bà cũng không nỡ như vậy, vừa cho nhiều dầu, lại vừa lấy trứng gà ra nấu.
Nên tiết kiệm thì tiết kiệm, nên ăn ngon thì cũng phải ăn ngon.
Bà nội Tống rất rành rọt chuyện này.
Bà hỏi Tống Dược: "Hôm nay cháu còn muốn đi huyện với bố không?"
Tống Dược gật đầu: "Con vẫn muốn đi."
Tuy rằng hôm qua ở huyện cũng không có gì hay ho, nhưng nghĩ đến ngày mai phải đi học, cậu bé lại cái gì cũng muốn đi.
Bà nội Tống đã sớm đoán được, gật đầu: "Vậy bà gói cho hai bố con chút đồ ăn mang đi."
Hôm qua Tống Dược và bố tuy không nói là bị đói trên đường, nhưng chỉ cần nhìn hai người ăn ngấu nghiến trên bàn cơm hơn bình thường là bà nội Tống đã rõ.
Trước kia bố Tống một mình đi huyện, lần nào cũng gần đến giờ cơm mới về, hôm qua chắc là vì bán mật ong với lại dẫn theo Tống Dược, chân cậu bé ngắn đi không nhanh, bố Tống phải chậm tốc độ lại để phối hợp con trai.
Hôm nay bà nội Tống làm trứng gà xào cũng có tính đến điều này, đồ ăn mang đi đường dĩ nhiên là có chút thức ăn mặn thì tốt nhất.
Bà lấy một ống trúc nhỏ ra trước, cho một ít cơm vào, rồi cho đầy trứng gà xào, thêm một chút rau xanh, cảm thấy gần bằng khẩu phần ăn của cháu trai thì mới đưa cho Tống Dược đang mắt tròn mắt dẹt nhìn.
"Nè, trên đường đói bụng thì ăn cái này."
"Oa!" Tống Dược vui vẻ đón lấy, giống như cầm báu vật gì đó, hết lật qua lật lại xem.
Đây là lần đầu tiên cậu bé được ăn cơm dọc đường đấy.
Thật lạ, thật mới mẻ, thích quá đi.
Bà nội Tống dặn dò: "Nhớ ăn thì nhai kỹ vào, cảm thấy bớt lạnh thì mới nuốt."
Tuy thời tiết bây giờ khá tốt, không rét lắm, nhưng có thể không ăn đồ lạnh thì đương nhiên là tốt nhất.
Tống Dược gật đầu đầy vẻ hiếu kỳ: "Con biết ạ!"
Thấy cháu trai ngoan ngoãn đồng ý (mặc dù biểu cảm trên mặt không hiểu sao lại hưng phấn thế), bà nội Tống cầm một ống trúc lớn, bắt đầu chuẩn bị cho bố Tống.
Cũng là cho cơm trước, sau đó cho trứng gà xào.
Hừ, thằng nhãi ranh, còn muốn ăn trứng gà, cho ăn ké mùi là được.
Bà nội Tống lẩm bẩm trong lòng rồi múc một muỗng, sau đó nhìn lại thấy hơi ít, dù sao cũng là một người đàn ông trưởng thành, ăn có thế này thì làm sao mà đủ.
Vậy là bà lại múc thêm một muỗng nữa.
Lại nghĩ đến việc thằng Út bảo đi huyện hôm qua phải ngủ trên thúng, bị bố vác thẳng đến Cung Tiêu Xã, chắc là tốn thể lực lắm.
Vậy nên bà lại múc thêm một muỗng nữa.
Bà nội Tống cảm thấy thế là được rồi, hài lòng đi lấy nắp đậy lại. Khi nắp sắp đóng xuống, bà đột nhiên nhớ ra con trai rất thích ăn trứng gà.
Hiếm khi nhà làm trứng gà xào, cho hai muỗng rồi, cũng chẳng kém gì thêm một muỗng nữa.
Tự thuyết phục mình, bà nội Tống hợp tình hợp lý lại múc thêm một muỗng, lúc này mới đậy nắp lại.
Vừa cúi đầu xuống, phát hiện trứng gà xào trong nồi trực tiếp vơi đi một nửa, tức khắc có chút chột dạ.
"Khụ."
Bà nội Tống cố làm bộ như không có gì xảy ra, vừa gắp chỗ trứng gà xào còn lại ra đĩa vừa nói với Tống Dược vẫn đang ngắm ống trúc nhỏ:
"Út, đi gọi bố và ông nội ăn cơm."
"Dạ!"
Tống Dược ôm ống trúc nhỏ của mình, vui vẻ chạy ra ngoài.
"Bố ơi! Ông ơi! Ăn cơm ạ!"
Cả nhà lại ngồi vào bàn ăn, Tống Dược vui vẻ bưng bát nhỏ ăn rất nghiêm túc.
Ông nội Tống và bố Tống thấy có trứng gà xào cũng đều rất mừng rỡ.
Ở nhà họ, ngoài thằng Út ra, những người khác rất ít khi được ăn trứng gà.
Bố Tống vui không tả xiết, gắp một miếng ăn với cơm, vừa cho vào miệng đã tấm tắc khen ngợi: "Mẹ ơi, ngon quá, mẹ giỏi thật đấy, làm ngon thế cơ chứ."
Ông nội Tống cũng ăn một miếng, gật đầu: "Ngon."
Tống Dược đang vùi đầu ăn cơm lập tức gia nhập đội ngũ:
"Đĩa trứng gà xào này không chỉ ngon mà còn đẹp nữa, con vừa mới học được một từ mới, gọi là sắc hương vị đều đủ cả, con thấy món nào bà nấu cũng đều sắc hương vị đều đủ cả."
Bà nội Tống ngượng ngùng nhếch mép: "Thôi được rồi, miệng đứa nào đứa nấy ngọt xớt, đây là cho tận bốn quả trứng gà để xào đấy, có thể không ngon sao?"
Bố Tống phát hiện ra điểm đáng ngờ: "Nhìn không có bốn quả mà, lấy trứng gà con à?"
Bà nội Tống liếc xéo anh một cái: "Hôm nay hai bố con không phải đi huyện giao mật ong cho đồng chí ở Cung Tiêu Xã đấy à? Chắc cũng không kịp ăn cơm trưa, bà gói cho hai bố con chút đồ ăn mang theo."
Ông nội Tống đang ăn cơm lập tức lên tiếng: "Vậy cho hai bố con nó nhiều trứng gà xào vào."
Bà nội Tống cao quý lạnh lùng, như thể người múc hết muỗng này đến muỗng khác trứng gà xào không phải là mình vậy:
"Đi đường có cái ăn là được, cho nhiều thế làm gì? Đàn ông con trai, ăn chút vị là được."
Ông nội Tống cố giữ vẻ nghiêm nghị: "Dù sao cũng đi đường dài."
Tống Dược không để ý xem trong ống trúc của bố có bao nhiêu trứng gà xào, vỗ vỗ ngực nói với bố Tống:
"Không sao đâu bố ơi, bà nội cho con mang trứng gà xào, con chia cho bố ăn."
Bố Tống cảm động xoa đầu con trai: "Ngoan lắm!!"
Bà nội Tống tiếp tục cao quý lạnh lùng ăn cơm.
Vừa ăn vừa nghĩ, quả nhiên con trai lớn từng này mà vẫn không đáng tin cậy là có nguyên nhân cả.
Từ ông nội Tống đến Tống Dược, cả nhà đều quá chiều cái thằng nhãi này.
Nhưng mà cũng không sao.
Bà vẫn rất tỉnh táo.