Tống Dược vốn đã ấp ủ ý định đến kỳ nghỉ đông sẽ đi thăm ông Ngô rồi.
Thằng bé nghe nói khu thực nghiệm của ông cực kỳ lớn, lại có vô số thiết bị hiện đại. Thậm chí ở đó còn có cả một bệnh viện lớn, đội ngũ y bác sĩ rất có kinh nghiệm. Mà Tống Dược lại đang muốn phát triển thiết bị y tế, nên có một bệnh viện lớn gần đó sẽ càng có lợi cho việc nghiên cứu của nó.
Cái tin từ gã lưu manh kia như châm thêm dầu vào quyết tâm vốn đã nung nấu bấy lâu của nó. Tống Dược nghĩ, nếu gã kia dám nói ra những lời như vậy, thì tình hình ở Đông Lăng Vọng Giang chắc chắn chẳng ra gì. Dù biết mình đến có thể cũng chẳng giúp được gì nhiều, Tống Dược vẫn muốn đi.
Nguyên Giang, với tư cách một người anh, vẫn luôn chờ tới khi chính phủ Đông Lăng Vọng Giang điều tra xong xuôi bên kia, mới đem kết quả báo lại cho Tống Dược. Điều khiến tất cả mọi người ngạc nhiên là, địa phương không hề nhận được bất cứ báo cáo nào liên quan đến việc buôn bán người. Quê của gã lưu manh là một thôn nhỏ, chính quyền địa phương ngay sau khi nhận được điện thoại đã lập tức phái công an xuống điều tra, dưới danh nghĩa kiểm tra dân số, đi từng nhà một. Nhưng ở đó vẫn không có chút tin tức nào về việc buôn bán người, nhà nào cũng rất bình thường, những đối tượng dễ bị buôn bán như phụ nữ và trẻ em đều là người bản địa trong thôn.
“Họ sợ sót gì đó, nên đã kiểm tra cả những người lấy chồng nơi khác, xác định đều là người Đông Lăng Vọng Giang. Tuy tuổi lấy chồng hơi sớm, nhưng đều có nhà mẹ đẻ ở địa phương, thật sự không có khả năng bị buôn bán.”
Anh Nguyên Giang hiếm khi nói một tràng dài như vậy. Anh chu đáo hơn Tống Dược nghĩ nhiều, các mặt đều báo cáo điều tra kỹ càng.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT