Tống Dược cùng Tống ba đi đường gần đến độ sắp ăn cơm trưa thì cũng tới được huyện thành.
Đây cũng là lý do vì sao thôn Đại Thụ lại nghèo hơn các thôn xung quanh một chút. Đường núi của thôn thật sự quá khó đi, vừa hẹp vừa dốc, tuy rằng chân núi đã là thị trấn, nhưng đi xuống rồi leo lên cũng mất ngót nghét hai tiếng rưỡi.
Nếu muốn đến huyện thành thì còn gian nan hơn, phải đi thêm hai tiếng nữa. Tính tổng thời gian lại, người thôn Đại Thụ đi huyện, cả đi cả về, chỉ riêng thời gian di chuyển trên đường đã tốn hơn sáu tiếng đồng hồ.
Thế nên người thôn Đại Thụ không mấy ai thích ra khỏi thôn, mỗi tháng chỉ cử người khỏe mạnh trong nhà gùi giỏ xuống núi mua ít đồ dùng.
Tống Dược lúc mới xuống núi còn chạy nhảy vui vẻ, nhưng chưa được nửa tiếng đã kêu mệt nhọc, cuối cùng Tống ba đành ôm con bỏ vào giỏ tre, rồi vác cả người lẫn giỏ sau lưng.
Thế là khung cảnh biến thành Tống ba cõng giỏ tre đi phía trước, trong giỏ có một cậu nhóc trắng trẻo, đang ngủ say sưa, tay còn vô thức ôm một cái giỏ tre nhỏ.
Đến huyện thành, Tống ba cũng không nỡ đánh thức con, định bụng mua đồ xong xuôi sẽ gọi con dậy.
Hôm nay Cung Tiêu Xã khá đông người.
Từ khi Trung Châu Quốc ban hành quy định mới hai năm trước, khuyến khích Cung Tiêu Xã thu mua hàng hóa từ dân chúng, mọi người liền bắt đầu tích cóp trứng gà, rau quả không dễ hư, rồi đem đến Cung Tiêu Xã bán, giống như nhà Tống.
Nông dân cũng cần ăn, nên chỉ tiết kiệm một phần nhỏ để bán. Còn người mua không làm nông thì có nguồn cung ổn định. Nhờ vậy, quan hệ giữa hai bên luôn hài hòa. Dù Trung Châu đã cho phép tự do mua bán, nhiều người quen bán cho Cung Tiêu Xã vẫn thích đến đây hơn.
Người mua kẻ bán nhộn nhịp, nhân viên bán hàng ít ỏi không xuể việc, mọi người đoán chừng phải đợi lâu, nên ai nấy tranh thủ trò chuyện giết thời gian. Người quen kẻ lạ xúm lại tám chuyện.
Tống ba hòa nhập hoàn hảo. Vừa bước vào chưa đầy một phút đã hăng say buôn dưa lê với người ta, hỏi han cặn kẽ chuyện nọ chuyện kia xảy ra ở các làng trên xóm dưới trong huyện.
Tám chuyện xong xuôi, mọi người hết chuyện để tám, một anh bạn bèn xoay qua "bắt chuyện" với người đứng gần nhất: “Hôm nay chẳng phải có thêm một nhân viên mới sao? Sao tốc độ còn chậm hơn trước kia?”
Anh bạn nói lớn tiếng, ai nấy nghe thấy. Theo phản xạ, mọi người đồng loạt nhìn về phía trước quầy.
Cô nhân viên mới đang luống cuống tay chân tính tiền, bị nhiều người chú ý thì vừa ngượng ngùng vừa bối rối, chỉ vài giây mặt đã đỏ bừng, lắp bắp giải thích:
“Tôi, tôi hôm nay mới đi làm, còn chưa quen việc, chị Lượng phải giúp nên mới chậm...”
Chị Lượng, nhân viên bán hàng kỳ cựu bên cạnh đang thoăn thoắt thối tiền lẻ, tiếp lời: “Mọi người đừng dọa em nó. Tôi phải vất vả lắm mới xin được con bé này từ huyện trưởng đấy. Người ta không phải dân địa phương đâu, dọa nó chạy mất thì ai tính sổ cho tôi hả?”
Chị Lượng làm việc lâu năm, đã quen thân với mọi người. Chị đã nói vậy, ai nấy cũng cười xòa, chuyển chủ đề. Dù sao họ cũng không vội, cứ từ từ rồi quen thôi, ai mà chẳng có thời kỳ "tập sự".
Chị Lượng vừa làm vừa tranh thủ nói với nhân viên mới:
“Em cứ nhận hàng đi, nhìn giỏ tre là biết có gì trong đó, toàn là đem đồ đến bán cả. Em cứ dựa theo bảng giá trên bàn mà thu thôi.”
Cô nhân viên trẻ vội vàng gật đầu, nhanh chóng hỏi một thanh niên đang cõng giỏ tre nặng trịch, vẻ mặt chất phác đứng gần mình nhất: “Anh muốn bán gì ạ?”
Cô vừa nói vừa thăm dò nhìn vào giỏ tre sau lưng anh, tính nhẩm giá cả. Nhưng vừa nhìn thấy bên trong, cô đã hoảng hốt kêu "Á" một tiếng, kinh hãi lùi lại mấy bước.
Tống Dược vốn sắp bị tiếng ồn đánh thức, đang nhắm mắt ngáp một cái, mở mắt nhìn quanh, liền chạm mắt với cô nhân viên trẻ đang kinh ngạc và hoảng hốt.
Không sai, người thanh niên vẻ mặt chất phác kia chính là Tống ba, đang cõng con trai trong giỏ tre.
Cô nhân viên trẻ không phải người địa phương, hoàn toàn không hiểu chuyện gì đang xảy ra, chỉ biết ngơ ngác nhìn Tống ba, rồi lại nhìn chị Lượng.
Trong lòng cô giằng co giữa "Sao người này lại bán con? Như vậy là phạm pháp!" và "Khoan đã, ở vùng núi sâu này, bán con có khi lại là chuyện thường tình...". Cô há miệng rồi lại ngậm miệng, hoàn toàn không biết nên nói gì.
Tống Dược không biết chuyện gì đang xảy ra, quen chân quen tay trèo ra khỏi giỏ, ôm lấy ba rồi tụt xuống, tò mò nhìn xung quanh.
Thấy ba chữ "Cung Tiêu Xã" trên quầy, cậu nhóc lập tức vui vẻ: [005, cậu xem này, đây là Cung Tiêu Xã, sách nói ba ngàn năm sau không còn Cung Tiêu Xã đâu, cậu mau nhìn kỹ đi.]
Giọng điệu kiêu hãnh của cậu như đang khoe một chiếc tàu chiến lớn nhất vậy.
005 cũng rất phối hợp, ra vẻ đang tham quan một con tàu vũ trụ khổng lồ: [Đây là Cung Tiêu Xã à, thật là lợi hại.]
Tống Dược như thể mình được khen, khuôn mặt đỏ bừng vì ngủ càng thêm đắc ý.
Từ lúc cậu nhóc trèo xuống khỏi giỏ đến lúc nói chuyện với 005 chỉ tốn chưa đầy nửa phút. Cậu bé tràn đầy năng lượng nhanh chóng cảm nhận được có người đang nhìn chằm chằm mình, ngẩng đầu lên thì thấy ngay cô nhân viên trẻ mà cậu vừa gặp khi tỉnh dậy.
Không quen biết, chưa từng gặp.
Nhưng điều đó không hề ảnh hưởng đến việc Tống Dược thân thiện chào hỏi: “Chị ơi, chị xinh quá!”
Tống Dược vốn đã có khuôn mặt kháu khỉnh, lại thêm đôi mắt sáng ngời và nụ cười tươi tắn, dù vẫn chưa hiểu rõ tình hình, cô nhân viên trẻ cũng không khỏi thả lỏng.
Chứng kiến toàn bộ sự việc, những người xung quanh suýt chút nữa cười lăn ra đất. Vài người quen Tống ba còn cố tình trêu: “Tống Hữu Tài, đến con cũng đem ra bán à? Ha ha ha ha ha ha.”
Tống ba chưa kịp lên tiếng, căn bản không hiểu chuyện gì, nhưng điều đó không ngăn cản Tống Dược ưỡn ngực tự hào: “Bác đừng nói bậy, ba cháu không đời nào bán cháu.”
Cậu bé lớn tiếng khẳng định: “Hơn nữa cháu đắt lắm, không ai mua nổi đâu.”
Cậu còn phải làm người lái phi thuyền vũ trụ cơ mà!
Tuy không biết phi thuyền vũ trụ giá bao nhiêu, nhưng chỉ nhìn vẻ ngoài "ngầu đét" của nó thôi cũng đoán được là phải đắt lắm.
005 phụ họa: [Đúng vậy, mua tớ là phải trả bằng tinh tệ, mà giờ thì làm gì có tinh tệ.]
Tống Dược thấy 005 nói có lý. 005 ở trong đầu cậu, nên muốn mua cậu thì phải tính cả 005 nữa. Thế là cậu lại trịnh trọng bổ sung: “Muốn mua cháu, ít nhất phải làm việc ba ngàn chín trăm chín mươi sáu năm.”
Mấy người lớn xung quanh nhìn cậu bé nghiêm túc tính xem cần bao nhiêu tiền để mua mình, suýt chút nữa cười "ngất".
“Ha ha ha ha ha ha, con nhà ai mà ngộ nghĩnh thế!”
“Ba ngàn năm cơ đấy, ha ha ha ha ha ha, cháu đúng là đắt thật.”
Có người còn trêu Tống Dược: “Nhóc con, chú làm việc ba ngàn năm, ba ngàn năm sau mua cháu được không?”
Tống Dược kiêu hãnh liếc anh ta một cái: “Chú mua không được đâu, ba cháu cũng không bán cháu đâu.”
Người kia nhịn cười: “Vậy sao cháu lại bảo phải làm việc ba ngàn năm mới mua được cháu?”
Tống Dược nói một cách đầy lý lẽ: “Bán hay không là một chuyện, cháu đáng giá bao nhiêu tiền lại là chuyện khác.”
Mọi người xung quanh: “Ha ha ha ha ha ha ha ha ha!”
Tống ba thấy con trai mình thông minh thật, xoa đầu con: “Đúng vậy, ba sẽ không bán con đâu, dù có người mang cả núi vàng đến mua con, ba cũng không bán.”
Tống Dược gật đầu, nhưng vẫn bổ sung: “Ba ơi, ví dụ của ba không đúng, con đáng giá hơn núi vàng nhiều.”
Mọi người vừa cười xong một trận chưa kịp "thở", nghe câu này liền lại: “Ha ha ha ha ha ha ha ha ha!”
Không khí ở Cung Tiêu Xã bỗng trở nên vui vẻ hẳn.
Cô nhân viên trẻ cũng nhận ra mình đã làm trò cười, may mà mọi người đang dồn sự chú ý vào Tống Dược, không ai để ý đến cô, nên cô vội vàng thở phào nhẹ nhõm.
Nhưng ngay sau đó, cô lại bắt đầu luống cuống tay chân. Hôm nay là ngày đầu tiên cô đi làm, vốn dĩ đã không quen việc, lại thêm căng thẳng, nên rất nhiều lần tính sai tiền.
Càng tính sai cô càng căng thẳng, càng căng thẳng cô lại càng tính sai, cứ thế lặp đi lặp lại, cuối cùng ngay cả phép cộng trừ đơn giản nhất cũng có thể tính sai.
Cô nhân viên trẻ sắp khóc đến nơi. Rõ ràng khi còn ở trường, cô tính toán rất giỏi, nhưng cứ gặp phải thực tế thì đầu óc cô lại "đơ".
Chị Lượng thì không trách cô, người mới ai chẳng thế. Sau này quen việc sẽ tốt hơn thôi.
Có điều hiện tại Cung Tiêu Xã đang bận, chị ấy vốn đã không xuể việc, lại không có thời gian sửa sai, nên đành bảo cô ấy nghỉ ngơi một lát.
Cô nhân viên trẻ có chút hụt hẫng ngồi sang một bên. Cô từ nơi xa xôi đến một huyện thành xa lạ, lạ nước lạ cái, lại không thể tìm được nhịp điệu làm việc, hơn nữa còn tính sai đến bảy tám lần chỉ trong một buổi sáng. Cô vừa hổ thẹn vừa khó chịu, vành mắt đỏ hoe.
Khi hai cha con Tống ba đến mua đồ, Tống ba đi chọn đồ còn Tống Dược đứng một mình ở quầy, chán chường quay đầu nhìn xung quanh, liền thấy cô.
Hình như ở đây chỉ có hai người họ là rảnh rỗi. Tống Dược lập tức đi đi lại lại rồi ngồi xuống cạnh cô, thân thiện bắt chuyện: “Chị ơi, chị không phải người trong huyện mình à?”
Cô nhân viên trẻ có chút ngạc nhiên khi Tống Dược chủ động đến tìm mình, ngượng ngùng xoa xoa mắt, nhỏ giọng nói: “Không phải, tôi bị điều đến đây.”
“Oa! Chị giỏi thật đấy. Chị còn trẻ thế mà đã đi làm rồi. Bà nội cháu bảo làm nhân viên bán hàng ở Cung Tiêu Xã này là oách lắm đấy.”
Cô nhân viên trẻ được khen thì có chút ngượng ngùng, nỗi buồn trong lòng cũng vơi đi phần nào.
Cô chưa từng thấy đứa trẻ nào vừa xinh xắn vừa lanh lợi như vậy cả.
Nghĩ ngợi một lát, cô có chút luyến tiếc lấy từ trong túi ra một viên kẹo trái cây đưa cho cậu bé.
“Cháu ăn kẹo không?”
Nhà Tống tuy không mua nổi kẹo có bao bì, nhưng Tống Dược đã từng ăn kẹo rồi. Cơ bản mỗi lần bí thư chi bộ thôn dẫn cậu đến huyện ủy, các bác các chú các cô các dì đều cho cậu ăn kẹo. Cậu ước chừng đã ăn được hai ba lần kẹo cứng rồi.
Cậu bé lễ phép nhận lấy kẹo, thấy là kẹo mềm, liền cẩn thận bóc lớp giấy bóng kính, trước tiên cẩn thận gấp giấy gói lại bỏ vào yếm nhỏ bà nội khâu cho, lúc này mới bỏ kẹo vào miệng.
Kẹo vừa vào miệng, hương thơm trái cây và vị ngọt ngào khiến Tống Dược thỏa mãn nheo mắt.
Khuôn mặt lộ ra một nụ cười rạng rỡ. Vì đang ngậm kẹo nên giọng nói có chút không rõ, nhưng vô cùng ngọt ngào: “Chị ơi, kẹo này ngon quá, cảm ơn chị.”
Cô nhân viên trẻ vốn đã rất thích trẻ con, giờ ôm ngực, nụ cười ngọt ngào của cậu bé khiến cô muốn tan chảy, hoàn toàn quên mất mình vẫn còn đang buồn bã.
Đứa trẻ này đáng yêu quá đi mất!
Ở huyện thành nơi mọi người đều có làn da thô ráp, ngăm đen này, làm sao lại nuôi được một đứa trẻ vừa xinh xắn vừa ngoan ngoãn như vậy chứ?
Cô hoàn toàn quên mất mình đã luyến tiếc thế nào khi đưa viên kẹo đầu tiên, lại lấy ra một viên kẹo khác đặt vào tay nhỏ của Tống Dược: “Không cần cảm ơn, cái này cũng cho cháu.”
Tống Dược lại nở một nụ cười ngọt ngào biết ơn cô.
Cô nhân viên trẻ nhìn cậu bé mà lòng muốn tan chảy thành nước.
Nếu trong túi cô không chỉ có hai viên kẹo, có lẽ cô đã lại móc ra thêm một viên nữa vì nụ cười quá đỗi đáng yêu này.
Tống Dược tuy không thường ra ngoài nên không rành giá cả, nhưng cậu biết kẹo là thứ hiếm, chị này lại cho cậu hẳn hai viên, cậu cảm thấy mình cũng nên giúp chị ấy một tay.
Thế là cậu chủ động nói: “Chị ơi, cháu giúp chị tính tiền nhé, cháu tính giỏi lắm đấy.”
Thực ra, một tháng trước Tống Dược tính toán còn rất bình thường, nhưng lúc ấy cậu vô tình xem được 《Cấu tạo mật ong》, thèm thuồng những món được giới thiệu trong đó, thế là từ chỗ "ba ngày bắt cá ba mươi ngày phơi lưới" tiến bộ thành "bắt cá ba ngày, phơi lưới hai ngày", (tự cho là) vô cùng nỗ lực kiếm điểm học tập.
Sau này là chuyện bắt cá, rồi đến chuyện thầy Hà đến, cuối cùng cậu phát hiện mình chỉ có thể tự làm phi thuyền, hết "sự kiện" này đến "sự kiện" khác, không thể không bắt đầu nỗ lực học tập. Tống Dược tự giác mình đã khác xưa nhiều lắm.
Cô nhân viên trẻ có chút nghi ngờ nhìn cậu bé trước mặt.
“Cháu học toán rồi à?”
Tống Dược ưỡn ngực: “Đương nhiên học rồi.”
Để tăng thêm độ tin cậy, cậu còn lấy ví dụ: “Ba cháu tính không nhanh bằng cháu đâu, thầy giáo ở thôn cháu cũng bảo cháu là người tính toán giỏi nhất lớp.”
Nghe thầy giáo cũng nói vậy, cô nhân viên trẻ cũng có chút tin.
Mà chủ yếu là, Tống Dược nhìn đã thấy thông minh rồi.
Có người giúp đỡ, chắc sẽ tốt hơn chứ?
Cô lo lắng đi vào sau quầy, còn Tống Dược thì tự tin kéo một chiếc ghế, đứng lên để ngang tầm cô.
Mọi người đều chen chúc ở chỗ chị Lượng, hoàn toàn không phát hiện cô nhân viên mới đã quay lại.
Cô hơi há miệng, định gọi vài người lại, nhưng thật sự chưa làm việc này bao giờ, nghẹn đến đỏ bừng mặt, miệng khép khép mở mở, mãi không thốt ra được câu nào.
Tống Dược lại chẳng hề ngại ngùng. Tuy cậu chưa từng bán hàng, nhưng cậu đã thấy chị Lượng bán như thế nào. Cảm thấy mình đã học được tinh túy của chị Lượng, cậu cất giọng thật to:
“Lại đây lại đây, bên này cũng được, mọi người mau lại đây!”
Cậu bé một tay chống bàn, một tay vẫy chào, vào việc cực nhanh khiến cô nhân viên trẻ phải nhìn cậu không chớp mắt.
Thấy mọi người ùa đến, Tống Dược lập tức nói tiếp: “Xếp hàng nha, từng người một thôi. Cái bác đội mũ trên đầu, mũi có nốt ruồi kia ơi, đồ trong giỏ của bác sắp rơi hết rồi kìa. Bà ơi, bà đợi một lát nhé, bà bán trứng gà à.
Oa, to thật, gà nhà bà chắc được nuôi đặc biệt lắm. Bà cứ từ từ nhé, đến chú này xong sẽ đến bà.”
Cậu bé líu lo không ngừng. Khách hàng đến mua bán thì có thể nói nhiều, nhưng cậu còn nói nhiều hơn cả họ, cứ liến thoắng như pháo rang:
“Chú ơi, chú muốn bán gì ạ? Bí đao à? Oa, nhiều thế? Cháu nhấc không nổi, chú tự đặt lên cân đi. Bà ơi, bà đợi một lát nhé, bà bán trứng gà à.
Oa, to thật, gà nhà bà nhất định được nuôi đặc biệt lắm. Bà cứ từ từ nhé, cái chú này xong sẽ đến bà.”
Cô nhân viên trẻ bên cạnh đã ngây người.
Cô chưa từng thấy đứa trẻ nào có thể "điều khiển" được đám đông như vậy. Không, cả người lớn như vậy cô cũng chưa thấy bao giờ.
Thảo nào cậu bé này tự tin đến thế. Cậu đúng là có "vốn" thật.
Chưa để cô kịp cảm thán, cậu bé đã liếc nhìn cân, rồi lại liếc nhìn bảng giá trên quầy:
“Bí đao tổng cộng một hào năm, chị xem số này có đúng không?”
Cô nhân viên trẻ: Tính cũng tính nhanh thật... Khoan đã?
Một hào năm???
Cô nhìn lại cân: “Không phải là một hào hai sao?”
Tống Dược đếm trên đầu ngón tay: “À, đúng là một hào hai thật.”
Cậu lập tức chấp nhận sự thật mình tính sai, nói với người bán bí đao: “Cháu tính sai rồi, là một hào hai, hì hì.”
Đối phương hoàn toàn không hiểu cậu cười gì, nhưng thấy cậu cười, cũng theo bản năng: Hì hì.
Cô nhân viên trẻ: “…”
Tống Dược tiếp tục với người tiếp theo: “Đến bà ạ, trứng gà phải đếm thôi, chúng ta cùng đếm nhé.”
Lần này cậu không tính sai, một quả trứng gà một xu, tổng số tiền cũng chính xác. Thấy Tống Dược hoàn toàn không cảm thấy sai sót vừa rồi có gì to tát, cô nhân viên trẻ khẽ thở phào, chỉ cho rằng cậu cũng căng thẳng nên mới nhầm lẫn.
Nhưng rất nhanh cô đã phát hiện mình đã nghĩ quá sớm.
Tống Dược tính phép cộng trừ thì tuyệt đối không thành vấn đề, nhưng cứ gặp phép nhân thì tỷ lệ chính xác chỉ còn khoảng ba phần.
May mà cậu cũng không mù quáng tự tin, mỗi lần tính ra con số đều phải hỏi lại cô nhân viên trẻ bên cạnh. Mọi người cũng không mấy để ý, Tống Dược vừa kháu khỉnh lại vừa ngọt miệng, còn thường xuyên buông ra những câu như “Chú ơi, chú oai phong quá”, “Bà ơi, bà có khí chất thật”, “Cô ơi, bộ quần áo này của cô đẹp quá, mua ở đâu vậy?”, khiến ai nấy đều vui vẻ.
Quan trọng là, cậu tuy tính không chắc đúng, nhưng chẳng phải còn có cô nhân viên trẻ "bắt lỗi" sao?
Cô cũng không biết mình bị làm sao, rõ ràng vừa nãy còn liên tục sai sót, nhưng sửa lỗi cho Tống Dược thì nhanh không tưởng. Khách hàng nhìn cô với ánh mắt ngày càng tin tưởng, cô cũng dần dần bớt căng thẳng.
Một bên tính tiền trong tay, một bên kiểm tra lại cho Tống Dược, mọi việc đều được xử lý rất tốt.
Hai bên quầy đều bắt đầu đón khách, tốc độ lại còn nhanh nữa chứ. Chưa đầy hai mươi phút, khách đến mua bán trong phòng đã vãn gần hết.
Khi vị khách cuối cùng rời đi, còn khen cô nhân viên trẻ một câu: “Cô bé này không tệ, tính toán vừa nhanh vừa chuẩn. Các cô tìm đâu ra đấy?”
Chị Lượng xoa xoa cánh tay hơi mỏi: “Cái này là nhà nước điều đến đấy, tốt nghiệp cấp hai đấy, đương nhiên là giỏi rồi.”
Tốt nghiệp cấp hai cơ đấy.
Khách hàng bỗng thấy cả người cô nhân viên trẻ tràn đầy ánh sáng tri thức, nhìn cô với ánh mắt ngưỡng mộ: “Ối dào, thảo nào tính nhanh thế, ra là có bằng cấp.”
Cô nhân viên trẻ sững sờ, sống mũi cay cay, cảm động suýt khóc.
Cả buổi sáng hôm nay cô luôn lo lắng và hoảng sợ, đặc biệt sợ khách hàng chê mình không được việc, không ngờ cuối cùng không những không bị chê mà còn được khen một trận.
Cô quy công tất cả cho Tống Dược.
Tuy cậu bé tính sai rất nhiều, nhưng chính vì thế mà cô mới có thêm tự tin.
Nếu Tống Dược không còn nhỏ, cô đã nghi ngờ cậu cố tình giúp đỡ mình rồi.
Cô nhân viên trẻ cẩn thận bế Tống Dược từ trên ghế xuống, nhìn cậu với ánh mắt dịu dàng vô cùng, cảm thấy cậu đúng là "vía may" của mình.
Nhưng vấn đề là: “Cháu không phải bảo thầy giáo bảo cháu là người tính giỏi nhất lớp sao? Ba cháu đâu rồi? Cô muốn hỏi chú ấy vài chuyện.”
Tống Dược gật đầu: “Dạ, ba cháu thích nói chuyện với mọi người lắm.”
Hầu như ngày nào cậu cũng thấy ba cậu vui vẻ buôn dưa lê với các cô các bác dưới gốc cây đa đầu làng mà.
“Ơ, ba cháu đâu rồi?”
Vừa dứt lời, Tống ba cuối cùng cũng chọn xong đồ dùng sinh hoạt cho cả tháng, cõng giỏ đến, lần lượt đặt đồ lên quầy: “Tôi mua mấy thứ này.”
Anh vừa tự tính một lần, đưa tiền ra: “Bốn tệ hai hào đúng không?”
Cô nhân viên trẻ nhanh chóng lấy đồ ra tính lại, tính xong sẽ làm quen với anh, hỏi han kinh nghiệm dạy con. Đến khi tính xong, cô sững người mất một giây:
“Anh ơi, là bốn tệ chẵn ạ.”
Tống ba không để ý gật đầu: “Vậy cô trả lại tôi hai hào.”
Anh cảm thấy mình thật giỏi. Nhiều món cộng lại mà anh tính xấp xỉ đúng thế này, đúng là có tiến bộ rồi.
Tự thấy mình lại tiến bộ, Tống ba bế bổng con lên trêu: “Lần này ba suýt nữa thì tính đúng rồi. Ba giỏi không nào?”
Tống Dược lập tức ôm lấy cổ anh khen: “Ba lợi hại nhất!”
Tống ba vui vẻ mở ống trúc mang theo, cẩn thận lấy một ít mật ong cho con ăn: “Này, con ngoan, thưởng cho con ăn mật ong nhé. Yên tâm đi, sau này ba sẽ còn giỏi hơn.”
Cô nhân viên trẻ: “…”
Cuối cùng cũng biết sự tự tin của cậu bé từ đâu mà ra.
Tống ba hoàn toàn không cảm thấy mình tính sai có gì đáng xấu hổ. Khi còn nhỏ, nhà anh không có tiền, không được đi học một ngày nào, hiện tại biết chữ đều là tự học, tính toán cũng là tự luyện khi mua bán đồ đạc.
Từ chỗ chỉ biết cộng trừ đến chỗ sai số cơ bản không lớn như bây giờ, anh thấy mình đúng là tiến bộ thần tốc.
Tống Dược và ba ba khen qua khen lại nhau vài vòng, cuối cùng cũng nhớ ra còn có người bạn mới quen, liền rúc vào lòng Tống ba vặn mặt hỏi:
“Chị ơi, lúc nãy chị bảo muốn hỏi ba cháu chuyện gì ạ?”
Cô nhân viên trẻ: “…”
Bảo cô nói thế nào đây... Anh tính toán còn kém cả con trai mình, cô hỏi thì có khi anh lại nghĩ cô đang cười nhạo anh.
Hoặc có khi anh lại chạnh lòng?
Phải làm sao bây giờ, hỏi thế nào cũng có vẻ như đang chế giễu anh ấy cả.
Cô da mặt mỏng, lại ngượng ngùng nói mình không hỏi: “Tôi, tôi…”
Lắp bắp mãi không biết nên nói gì, ánh mắt cô vô tình liếc thấy ống trúc trong tay Tống ba, mắt cô sáng lên: “Tôi định hỏi là mật ong nhà anh có bán không?”
Nói xong, cô thở phào nhẹ nhõm.
Vốn dĩ cô định mua chút đồ mang về biếu bố mẹ, mật ong rất thích hợp, hơn nữa nhìn là biết mật ong rừng, cô cũng không lo mua phải hàng giả.
Càng nghĩ càng thấy ý này hay, lại còn hoàn hảo bỏ qua sự kiện “hỏi chuyện dạy con”, cô nhân viên trẻ không nhịn được thầm khen mình một câu đúng là thông minh.
Tống ba ngớ người.
Anh còn chưa kịp đi khắp nơi quảng bá mật ong nhà mình, chỉ là đến Cung Tiêu Xã mua ít đồ, người mua đã tự đến cửa?
Hình như anh còn chưa nói một lời nào với cô nhân viên này mà?
Thế này cũng bán được.
Tống ba kinh ngạc đến ngây người, thầm cảm thán không ngớt:
Oa!
Chẳng lẽ mình là một thiên tài kinh doanh?