Du Nhân sắp không nhịn được nữa!

Một khuôn mặt ngốc nghếch cũng sắp không thể duy trì nổi!

Cậu bây giờ thực sự rất muốn liều mạng đấm một quyền vào mặt người trước mắt!

Tên Mạnh Văn Nam này rốt cuộc ăn nhầm thuốc gì!

Tiễn anh cả và anh hai đi xong, cả người tên này liền rơi vào một loại trạng thái quỷ dị, hình dung thế nào đây?

Tên Mạnh Văn Nam này quả thực đã biến thành một tên đại lưu manh!

Hiện tại tên này ngồi ở bàn làm việc, Du Nhân bị Mạnh Văn Nam ôm vào lòng, trong lòng bị nhét một con búp bê mắt to, còn tự chủ kia ra vẻ nghiêm túc một tay cầm tài liệu trên tay đọc kỹ, tay trái lại đặt trên lưng Du Nhân không ngừng vuốt ve từ dưới lên trên, rồi từ trên xuống dưới.

Cho dù trên người mặc áo choàng, nhưng Du Nhân vẫn nổi hết da gà.

Bà nội! Ông đã lớn như vậy, ngay cả mẹ ruột cũng chưa từng sờ ông một cách ái muội như vậy!

Ngay khi Du Nhân sắp phát điên, định quăng con búp bê thiểu năng trong tay vào mặt Mạnh Văn Nam.

Đột nhiên bị thứ trong tay Mạnh Văn Nam hấp dẫn sự chú ý.

Hả! Đây không phải?

Mạnh Văn Nam ra vẻ đang chăm chú nhìn tài liệu trên tay, kỳ thật trời biết hắn một chữ cũng chưa đọc vào!

Manh Manh thật sự rất hoạt bát!

Nghe lời anh hai, Mạnh Văn Nam quyết định bồi dưỡng tình cảm với người cá của mình, ôm người cá vào lòng, giống như vuốt ve con mèo Ba Tư của mình, từ lông vuốt xuống lưng, tuy rằng trong lòng là một con cá chứ không phải một con mèo, bất quá động vật đều có thể hiểu được thiện ý của chủ nhân, Người Cá hẳn là cũng sẽ hiểu.

Nhưng tiểu gia hỏa này giống như mọc gai ở mông, không ngừng nhích tới nhích lui trên đùi hắn, khiến hắn chỉ có thể không ngừng vuốt ve an ủi con người cá nhỏ của mình.

Quả nhiên, tuy rằng tính tình của Manh Manh hiếu động, cứ xoay tới xoay lui trên người mình, nhưng cũng không tiếp tục khóc, xem ra lời anh hai nói đúng rồi, có nên tối nay thử ôm Manh Manh ngủ một giấc không nhỉ?

Nếu Du Nhân biết Mạnh Văn Nam đang suy nghĩ gì, hắn nhất định sẽ mắng một câu.

Hắn hoàn toàn là vì sự chú ý bị cái tay trên lưng hấp dẫn, sợ tên này chạm đến nơi không nên sờ, không nghĩ tới tiếp tục khóc.

Làm một con vật cưng gây chán ghét cho chủ nhân thật khó nha!

Khóc đi, là hy vọng gây sự chú ý của chủ nhân, không khóc đi, là vì đã được chủ nhân an ủi.

Khốn kiếp! Loài người các ngươi có cần phải như vậy mà tự dát vàng lên mặt mình không!

Mạnh Văn Nam cảm giác con người cá nhỏ trong lòng đã lâu không nhúc nhích, không khỏi tò mò cúi đầu nhìn.

Chỉ thấy Manh Manh mở to một đôi mắt to sáng ngời, hàng mi dài chớp chớp, cái miệng nhỏ hơi hơi mở ra, trông rất đáng yêu nhưng lại mang theo vẻ mặt kỳ quái đầy khinh bỉ đang nhìn tài liệu khảo cổ trong tay mình.

Du Nhân nội tâm đang khiếp sợ, Du Nhân hiện tại muốn cuồng cười, Du Nhân rất muốn giật lấy cây bút trên bàn vẽ một đống dấu chéo lên giấy của Mạnh Văn Nam!

Mẹ! Nhìn thấy một đống lỗi chính tả công khai bày ra trước mắt, cậu đã được giáo dục tốt thật sự không thể nhịn được!

Chỉ thấy Mạnh Văn Nam đang chăm chú nhìn nội dung trên giấy như sau:

Đầu tiên là một bức ảnh chiếm nửa tờ giấy.

Bức ảnh thứ nhất là một quyển sách buộc chỉ còn lại, bìa đã bị không biết là nước hay dầu biến thành một mảng đen thui, màu sắc bìa đã không thể phân biệt được, nhưng vẫn có thể nhận ra bìa có hai chữ lớn được xếp theo hàng ở góc trên bên phải.

Bức ảnh thứ hai chính là một tờ giấy không còn nguyên vẹn, bốn phía đều như bị chó cắn chỉ còn lại vài hàng chữ phồn thể ở giữa:

Triệu, Khổng Tử dục hướng, nhi tốt bất đắc. Định công dĩ Khổng Tử vi Trung đô tể, nhất niên, tứ phương tắc chi, toại vi Tư Không, phục vi đại Tư Khấu. Thập niên tân xú,

Địa thập nhị niên quý mão, sử trọng do vi quý thị tể, đọa tam đô, thu kỳ binh giáp. Mạnh thị bất thụ đọa thành, vi chi bất khả. Thập tứ niên ất tị

Mão, dữ văn quốc chính. Tam nguyệt, Lỗ quốc đại trị. Tề nhân quy nữ nhạc dĩ tự chi, Quý Hoàn Tử thụ chi. Giao tế bất trí phiền trở vu đại phu, Khổng Tử khứ. Thích

Tuy rằng Du Nhân không phải dân văn khoa, cũng không nhận biết nhiều chữ phồn thể, nhưng hai chữ “Khổng Tử” có tần suất xuất hiện cao ở trên, vẫn khiến hắn đã biết đây là những trang còn lại của [Luận Ngữ].

Kỳ thật mấy bức ảnh không có gì, điều khiến hắn phi thường 囧 chính là lời giải thích của cái gọi là các nhà khảo cổ học về mấy hàng chữ này:

Vi - phân tích ban đầu tính ra, chữ này cùng chữ “Điểu” (chim) cổ thể rất gần, hẳn là tên của một loại chim. Trong văn bản sau có chữ “Tể”, hẳn là ý giết chết một loại chim.

Cái thứ gì vậy? Định công dĩ Khổng Tử điểu Trung đô tể? Theo lời của “chuyên gia”, chẳng phải là Định Công đem chim Khổng Tử giết thịt ở Trung Đô? Phía sau thì phải là thành chim Tư Không, lại chim Đại Tư Không? Lời giải thích dâm đãng như vậy là kiệt tác của vị “giáo sư” nào? Chỉ số thông minh của ngài còn có thể thấp hơn nữa không!

Tắc - chữ thể cùng chữ “Tắc” gần, ứng đồng nghĩa.

Được rồi, tính ngươi làm đúng một lần.

Quý mão - quỳ cùng quý gần, mão cùng liễu gần, hẳn là chữ thông giả, quỳ liễu, tên của một loại cây liễu thời cổ.

Không tồi, không tồi, còn biết chữ thông giả, bất quá nhìn ngươi “thông” như vậy, ông cũng đau trứng!

Du Nhân nội tâm cuồng mắng, nhưng thấy học thức của mình giống như đại dương mênh mông, so với đám “chuyên gia” này, trí lực của mình đã không còn là tiêu chuẩn của người phàm nữa, trên mặt không khỏi cũng treo một vẻ mặt vừa nhịn cười vừa khinh thường lại vừa đắc ý kỳ quái.

Đang bay bổng không biết nguyên cớ, đột nhiên bên tai truyền đến một tiếng hỏi nhẹ nhàng: “Manh Manh, sao vậy? Thích xem hình ảnh?”

Oa! Thiếu chút nữa bị lộ!

Du Nhân lúc này mới bừng tỉnh, vừa rồi thiếu chút nữa phá công!

Nhanh chóng thu lại vẻ mặt rối rắm, một lần nữa bày ra khuôn mặt ngu ngốc đã làm càng lúc càng quen.

“Không có việc gì, đừng sợ! Thích xem hình ảnh sao? Cho ngươi này!” Mạnh Văn Nam lại nghĩ mình đã dọa đến con người cá nhỏ, nhanh chóng bù đắp, đưa tờ giấy trong tay tới.

Oa! Đừng đưa cho ông! Ông đây mà nhìn tiếp nhất định không nhịn được nói ra đáp án chính xác!

Du Nhân nhanh chóng né tránh, nhưng tên tự chủ cứng đầu này lại chắc chắn cậu thích xem hình ảnh, dám đem mấy tờ giấy này nhét vào trong tay Du Nhân.

Không được! Ông đây không thể cứ như vậy tiếp tục!

Không có cách nào, Du Nhân đành phải lại sử dụng chiêu tuyệt của mình.

“Oa oa oa oa ~~~” Khóc lớn lên, đem tài liệu trong tay Mạnh Văn Nam xé thành khoai tây chiên, còn đem nước mũi nước mắt bôi lên hài cốt tài liệu.

“Ai ~ tiểu tổ tông ơi, tôi lại chọc giận em thế nào!” Mạnh Văn Nam nhìn con người cá nhỏ trong lòng khóc đến trên khí không dưới khí, vỗ trán thở dài, vừa rồi không phải rất ngoan sao, sao lại khóc nữa rồi, quả thực trẻ con thật khó nuôi!

Buổi tối 10 giờ, Mạnh Văn Nam đang ở trong phòng khách xem TV, trong tin tức nói ở khu vực ven biển bên trái của Trung Châu hình như phát hiện một tòa di chỉ của người cổ đại, không biết ngành khảo cổ bên kia có xin giúp đỡ từ viện nghiên cứu của mình không, nghe nói bên trong di tích có rất nhiều đồ dùng sinh hoạt của người cổ đại để lại, mình thật sự rất muốn tự tay đào móc chúng ra.

Đột nhiên nghe thấy tiếng sột soạt, Mạnh Văn Nam quay lại nhìn.

Thì ra là con người cá nhỏ của mình sau khi ăn cơm tối xong liền chui vào đáy ao không biết từ lúc nào đã bò lên sàn, đang kéo cái đuôi dài và vướng víu của mình, quỳ rạp trên đất, cái đầu nhỏ ló ra khỏi cửa, nhìn cái TV 56 inch treo trên tường của mình xem rất ngon lành.

Ha ha, quả thực là một con người cá kỳ lạ, rõ ràng cũng rất thích loại hình ảnh rực rỡ này nha, Mạnh Văn Nam tự cho là đúng mà nghĩ.

Mà Du Nhân là cảm thấy hứng thú với hình ảnh sao? Đương nhiên không phải!

Du Nhân phải nhanh chóng hiểu rõ thế giới này, xem tin tức đương nhiên là phương tiện nhanh nhất và chân thật nhất.

Oa! Tên này sao lại đến nữa rồi? Ông đây rõ ràng đã rất cẩn thận, sao lại bị phát hiện?

Du Nhân hoảng sợ nhìn Mạnh Văn Nam từ trên sô pha đứng lên, đi về phía mình.

Nhanh chóng rụt đầu lại, được rồi! 1 giây phải chạy về bên cạnh ao, rồi lấy dáng người nhanh nhẹn nhảy vào trong ao.

Đương nhiên, đây chỉ là cậu tự tưởng tượng.

Tình huống thật sự là, khi Mạnh Văn Nam đi đến trước mặt Du Nhân, tên này đang dùng hai cánh tay kéo cái đuôi dài và vướng víu của mình, khoảng cách với vị trí vừa rồi trốn chưa đến 2 mét, động tác bò sát và dáng người nhanh nhẹn hoàn toàn không có liên quan gì, nhìn thế nào cũng giống như một con giun đất cồng kềnh.

Cho đến khi bị Mạnh Văn Nam bế lên, Du Nhân mới không thể không nội tâm buồn bực chấp nhận sự thật là mình đã không còn là cái người 8 giây chạy hết 100 mét trong môn thể thao nữa.

Ôm Người Cá trở lại sô pha, nhìn Mạnh Văn Nam rõ ràng mặt không chút thay đổi, nhưng không biết vì sao mình lại cảm thấy hắn rất thất vọng, không thể tưởng tượng được nguyên nhân đối phương không vui, Mạnh Văn Nam rõ ràng điều chỉnh lại tư thế, cả người nằm trên sô pha, để cả thân trên người cá dán vào lồng ngực mình, đem cái đuôi dài xinh đẹp từ trên nâng lên, đặt trên sô pha, cùng với chân của mình quấn vào một chỗ.

Nghe nói tiếp xúc thân thể có thể an ủi cảm xúc của vật cưng, không biết có phải vậy không, Mạnh Văn Nam nghĩ như vậy.

Oa chết tiệt! Tư thế ái muội gì đây!

Du Nhân phản kháng không được, chỉ đành lặng lẽ chấp nhận tư thế thân mật này, cả người bị nhét vào vòng bảo hộ của người đàn ông này.

Cảm nhận được hai cái chân thon dài quấn lấy cái đuôi của mình, Du Nhân lại một lần nữa hâm mộ ghen tị hận.

“Ha ha, một mình buồn chán đi, nhìn xem, đây là TV, có rất nhiều hình ảnh xinh đẹp, tin tức khó coi, chúng ta xem cái này thế nào?” Mạnh Văn Nam chuyển đến một kênh mà bình thường mình tuyệt đối sẽ không xem.

Du Nhân không nói gì nhìn con heo hồng nhỏ ngu ngốc đang nhảy nhót trên màn hình, lỗ tai nghe lời đối thoại ngây thơ trong phim hoạt hình, thật sự vô cùng hối hận.

Ông đây không có việc gì chạy đến làm gì, hoàn toàn là tự mình tìm tội để chịu! Ta đây muốn xem tin tức, không phải xem phim hoạt hình thiếu nhi!

Mơ mơ màng màng, mơ mơ màng màng, hiển nhiên Du Nhân với tuổi tâm hồn đã hơn hai mươi, đối với phim hoạt hình phong cách đáng yêu ngây thơ này không có hứng thú, chỉ chốc lát sau đã bắt đầu buồn ngủ.

Mạnh Văn Nam tắt TV, ôm Người Cá chuẩn bị nhẹ nhàng đặt vào trong ao, nhưng không biết vì sao, lại không nỡ buông cái cảm giác trơn trượt mềm mại trong tay, không tự nhiên thu tay lại, một lần nữa nhét Người Cá vào lòng, ôm lên lầu.

Đẩy cửa phòng ngủ ra, Mạnh Văn Nam ôm Người Cá đi vào căn phòng mà mình chưa từng cho bất cứ ai vào, nhẹ nhàng đặt Manh Manh lên giường lớn mềm mại, nhìn đối phương thoải mái cọ cọ gối đầu, Mạnh Văn Nam lại không nhịn được nở nụ cười: “Tiểu gia hỏa, ngươi là vị khách đầu tiên của căn phòng này đó nha.”

Con người cá nhỏ trên giường lật người, hai tay mở ra ngủ không hề phòng bị, cái miệng nhỏ còn hơi hơi mở ra, một bộ dáng tin tưởng vô tư, Mạnh Văn Nam lại bất đắc dĩ lắc đầu: “Ai, nếu như khi em tỉnh táo cũng ngoan như vậy thì tốt rồi.”

Cởi quần áo lên giường, Mạnh Văn Nam vươn một tay ôm con người cá nhỏ vào lòng, kéo chăn đắp lên người hai người.

“Ngủ ngon, Manh Manh, ngày mai gặp.”

“Bùm” một tiếng, trong căn phòng tối dần dần vang lên tiếng thở đều đặn của hai người, tần suất dần dần ăn khớp với nhau.

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play