Những bông tuyết tựa như giấy vụn, lất phất rơi xuống. Bầu trời âm u, gió lạnh thổi mạnh, tạo ra một khung cảnh như ngày tận thế.
Ôn Thời Tự đứng ở góc tường bên ngoài quán cà phê, mặc cho gió lạnh thổi vào mặt. Cậu bắt máy, chủ động chào hỏi: “Mẹ.”
Đáp lại cậu là một giọng nữ nhẹ nhàng, mang theo sự ôn tồn vừa phải: “Tiểu Tự, con bận không? Sao lâu thế mới nghe máy của mẹ?”
“Con vừa học bài, không thấy điện thoại của mẹ,” Ôn Thời Tự nói.
Bên kia im lặng vài giây, rồi nói tiếp: “Mẹ không làm phiền con chứ?”
“Không ạ,” Ôn Thời Tự lắc đầu, khẽ rung người làm rơi không ít bông tuyết đọng trên đầu.
Hứa Thư Đình: “Vậy mẹ nói ngắn gọn nhé, thứ sáu này cả nhà chúng ta về nhà cũ của bà nội ăn cơm. Con nhớ sắp xếp thời gian nhé.”
Ôn Thời Tự gật đầu: “Vâng, bà nội hôm nay cũng đã gọi điện nói với con rồi ạ.”
“Bà nội đã nói với con rồi à? Thế thì tốt,” Hứa Thư Đình không hiểu tại sao, đứa con trai ruột này của bà, từ khi được đón về, lại không thân thiết với bà như trước. Hoặc có thể nói, cậu chưa bao giờ chủ động hòa nhập vào gia đình họ.
“Tiểu Tự, gần đây con vẫn ở bên ngoài à?” Hứa Thư Đình bận rộn với công việc, một tháng không có ở nhà là chuyện bình thường. Sau khi Ôn Thời Tự được đón về nhà nửa năm, cậu đột nhiên yêu cầu được dọn ra ngoài ở. Bà và chồng cảm thấy có lỗi với cậu quá nhiều, nên đương nhiên không từ chối một yêu cầu hiếm hoi như vậy của cậu.
Nhưng cũng chính từ ngày đó, thời gian Ôn Thời Tự ở nhà có thể đếm trên đầu ngón tay. Phần lớn thời gian, họ phải yêu cầu cậu về nhà thì cậu mới về một chuyến, nhưng chỉ hai ngày sau, Ôn Thời Tự lại một mình dọn ra ngoài. Khoảng cách giữa họ ngày càng xa.
“Vâng.” Ôn Thời Tự nắm chặt điện thoại, ngón trỏ nhẹ nhàng gõ lên mặt lưng.
Hứa Thư Đình nhíu mày: “Tiểu Tự, mẹ không muốn con cứ ở ngoài mãi thế. Mẹ về nhà lúc nào cũng không thấy con.”
Đôi mắt màu xám chì của Ôn Thời Tự dần phủ một lớp ánh sáng mờ nhạt. Cậu ngước nhìn những bông tuyết bay khắp trời. Cậu chưa bao giờ nghi ngờ tình yêu của Hứa Thư Đình dành cho mình, cậu chỉ nghi ngờ độ sâu và sự thiên vị của tình yêu đó.
“Vậy mẹ về nhà thì nói với con một tiếng, con sẽ về sớm ạ.”
“Khi mẹ không có nhà, tại sao con lại không muốn về nhà ở?” Hứa Thư Đình thắc mắc, “Ở nhà với em, hai đứa có thể bồi đắp tình cảm mà.”
Tuyết bắt đầu rơi dày hơn. Những bông tuyết nhỏ li ti biến thành những cánh hoa tuyết lớn.
Cách đó không xa, một con mèo mẹ đang kiên nhẫn dạy con mình nhảy xuống từ bức tường thấp. Những con mèo con khác đã nhảy xuống hết, chỉ còn lại một con mèo xám cuối cùng vẫn không dám nhảy. Mèo mẹ kêu vài tiếng, như đang cổ vũ. Mèo con cũng kêu vài tiếng, như đang từ chối. Mèo mẹ bèn nhảy lên tường, lặp lại động tác nhảy xuống. Nhưng mèo con xù lông, vẫn không dám nhảy. Mèo mẹ rất kiên nhẫn, chờ đợi dưới chân tường, thỉnh thoảng kêu lên một hai tiếng để khích lệ.
Cuối cùng, mèo con dũng cảm nhảy xuống. Mèo mẹ tiến đến, âu yếm dụi đầu vào nó, rồi dẫn ba con mèo con còn lại rời đi.
Không biết có phải vì được chứng kiến cảnh ấm áp đó hay không, Ôn Thời Tự vô thức kể lể với Hứa Thư Đình về những tủi thân của mình: “Ôn Tinh Lan không thích con… Những người khác trong nhà cũng ghét con lắm.”
“Sao có thể? Em con lúc nào cũng ngoan ngoãn, có lẽ là do hai đứa ít ở chung với nhau, làm con sinh ra ảo giác thôi. Ở chung lâu rồi sẽ ổn thôi…” Giọng Hứa Thư Đình vẫn kiên nhẫn và dịu dàng.
“Còn về những người giúp việc trong biệt thự, nếu con không thích họ, mẹ sẽ tìm thời gian đổi hết họ đi.”
Ôn Thời Tự rất buồn. Cậu dùng giọng khàn khàn hỏi: “Mẹ, mẹ có nghĩ rằng con vì không thích họ nên mới thấy họ đáng ghét không?”
Bên kia vang lên một tiếng thở dài thật sâu. Hứa Thư Đình biết Ôn Thời Tự vì từ nhỏ thiếu thốn tình yêu thương của họ nên mới dùng cách này để thu hút sự chú ý. Điều này không có gì lạ, bà hoàn toàn có thể hiểu.
“Tiểu Tự, mẹ không muốn con như vậy, con có thể hiểu chuyện hơn một chút như em con được không?” Giọng Hứa Thư Đình quá đỗi dịu dàng, không hề có ý trách mắng, “Tình yêu mẹ dành cho con và em con là như nhau.”
Ôn Thời Tự cay sống mũi, cổ họng nghẹn lại, cậu gần như không thể thở được.
Một lúc sau, Hứa Thư Đình lại nói: “Mẹ vừa chuyển cho con một ít tiền tiêu vặt, con đi mua những thứ mình thích đi. Thứ sáu về nhà cũ, nhớ mua một ít quà cho bà nội.”
Ôn Thời Tự mím môi, chỉ nặng nề đáp lại bằng một tiếng “vâng” qua mũi, nuốt hết mọi tủi thân vào trong. Cuộc gọi kết thúc khi Hứa Thư Đình chủ động cúp máy.
Ôn Thời Tự từ từ hạ tay xuống, dựa vào tường như mất hết sức lực. Một lúc sau, trong góc tĩnh lặng đó, một tiếng nấc nhỏ bỗng vang lên.
Tuyết càng lúc càng rơi dày. Gió cuốn những bông tuyết bay lượn khắp trời.
Ôn Thời Tự xách một túi thức ăn mèo lớn trở về nhà. Cậu vươn tay ấn công tắc ở huyền quan, cả căn nhà bừng sáng. Căn phòng chủ yếu là tông màu cam trắng đan xen, trong không khí thoang thoảng hương thơm ngọt ngào của cam. Hệ thống sưởi làm cho ngôi nhà ấm áp như mùa xuân.
Một con mèo Ragdoll đen trắng nghe thấy tiếng động, vội chạy từ phòng khách đến dừng dưới chân Ôn Thời Tự, kêu lên một tiếng thật dài.
Ôn Thời Tự cất túi thức ăn vào tủ, treo áo khoác và khăn quàng cổ lên móc, rồi mới cúi xuống ôm con mèo vào lòng: “Tiểu Phù, chào buổi tối.”
Tiểu Phù nằm trong lòng cậu, thân mật dụi mũi vào cằm cậu: “Meo.”
Ôn Thời Tự nhẹ nhàng đặt nó xuống, quay vào phòng ngủ thay đồ. Rèm cửa phòng chưa được kéo kín, cậu bước đến bên cửa sổ nhìn ra ban công. Tuyết bên ngoài đã dày đến gần mắt cá chân. Dự báo thời tiết nói ngày mai tuyết sẽ tiếp tục rơi. Xem ra cậu chỉ có thể ở trong nhà thôi. Thật lòng mà nói, Ôn Thời Tự rất ghét cảm giác cô đơn, nhưng cậu gần như lúc nào cũng có một mình.
Nhìn những bông tuyết rơi một lúc, Ôn Thời Tự mới quay vào bếp chuẩn bị bữa tối cho mình và Tiểu Phù.
Nửa giờ sau, một người và một mèo cùng ăn bữa tối.
Ôn Thời Tự cầm lấy điện thoại nhìn qua. Cậu đã luôn mong Tống Văn Hi có thể chủ động nhắn tin cho mình, nhưng cả ngày trôi qua, Tống Văn Hi vẫn không hề gửi một tin nhắn nào.
Hay là anh ấy đã chặn mình rồi?
Ôn Thời Tự cũng không thể xác định. Cậu chậm rãi soạn một tin nhắn hỏi thăm, chuẩn bị thử xem.
Nhưng tin nhắn còn chưa kịp gửi đi, cậu đã nhận được tin nhắn từ Tống Văn Hi: 【Chào buổi tối, Tiểu Tự】
【-S: [Hồ ly mỉm cười.jpg]】
Thông báo tin nhắn rung lên khiến Ôn Thời Tự giật mình, suýt nữa làm rơi điện thoại. Nhìn thấy tin nhắn của Tống Văn Hi, cậu thầm thở phào nhẹ nhõm. Hai tay ôm điện thoại, cậu chậm rãi xóa đoạn văn bản vừa soạn, gõ lại: 【Chào buổi tối, việc gấp đã xử lý xong rồi sao?】
Tống Văn Hi vừa tắm xong. Anh khoác một chiếc áo choàng tắm trắng, tóc khô được một nửa, những sợi tóc vẫn còn ướt sũng, tóc mái rủ xuống che đi vài phần vẻ u ám. Anh cầm một túi chườm lạnh bằng tay trái, áp vào bên má phải. Trong gương, dưới chiếc túi chườm trắng, có thể thấy ẩn hiện một vết thương sẫm màu. Tống Văn Hi một tay gõ chữ: 【Xử lý xong rồi】
【-S: Cậu về nhà chưa?】
Ôn Thời Tự ngồi xổm giữa khe hở của ghế sofa và bàn trà, ôm điện thoại trả lời: 【Vâng, em về nhà rồi】
【-S: Chiều nay bận quá, nên không có thời gian nhắn tin cho cậu】
【-S: Bên ngoài tuyết rơi dày thế này, tôi cứ lo nếu cậu không về nhà thì sao】
Ôn Thời Tự gác cằm lên đầu gối, nhìn tin nhắn mà không nhịn được mỉm cười: 【Em đâu phải ngốc, tuyết rơi dày như thế đương nhiên là biết về nhà rồi ạ】
【-S: [Mỉm cười.jpg]】
【WW: Anh ăn cơm tối chưa?】
【-S: Ăn rồi, cậu thì sao?】
【WW: Em đang ăn】
Ôn Thời Tự giơ điện thoại lên, chụp bữa tối của mình gửi cho Tống Văn Hi. Bữa ăn của cậu không nhiều, một đĩa salad rau nhỏ, nhìn màu sắc thôi cũng thấy rất thanh đạm.
【WW: Đây là bữa tối của em】
Sau đó, cậu lại chụp bữa tối của Tiểu Phù gửi qua: 【Đây là bữa tối của Tiểu Phù】
Bữa tối của Tiểu Phù trông có vẻ ngon hơn bữa của cậu, thịt ức gà và bông cải xanh được thái nhỏ, thêm một chút tôm bóc vỏ. Tiểu Phù cũng không kén ăn, ăn rất vui vẻ. Trong bức ảnh chụp bữa tối của Tiểu Phù, còn có nửa cái đầu của chú mèo.
【-S: Cậu ăn ít thế sao?】
Tống Văn Hi tắt đèn phòng tắm, vừa đi về phía phòng ngủ vừa cân nhắc soạn tin nhắn trả lời.
Ôn Thời Tự sửng sốt khi thấy tin nhắn. Cậu không ngờ Tống Văn Hi lại chú ý đến điểm này: 【Buổi tối em thường ăn không nhiều lắm ạ】
【-S: Vậy thì bữa trưa phải ăn nhiều hơn một chút. Bây giờ vẫn là tuổi phát triển chiều cao mà, đúng không?】
【WW: Thật vậy sao?!】
【-S: Ừm... chắc vậy ^~^】
Ôn Thời Tự bĩu môi, xem ra là đang lừa cậu. Cậu chuyển chủ đề, gõ: 【Ngày mai hình như sẽ có tuyết lớn vào buổi sáng】
【-S: Có vẻ thế. Cậu có chuyện gì muốn làm không?】
【WW: Không ạ, không có việc gì】
Tống Văn Hi ngả lưng xuống giường, tiện tay đặt túi chườm lạnh lên tủ đầu giường. Bên má anh hằn lên vài vết ngón tay rõ ràng. Anh giơ điện thoại lên trả lời: 【Nhưng tôi hình như có việc phải làm】
【WW: Vậy anh ra ngoài nhớ cẩn thận nha】
Tống Văn Hi khẽ cười một tiếng, không trả lời câu đó, mà hỏi ngược lại: 【Chiều mai cậu có rảnh không?】
Đầu ngón tay Ôn Thời Tự run lên, dường như đã đoán trước được điều gì. Cậu nhanh chóng nhắn lại: 【Em rảnh cả ngày】
【-S: Vậy chúng ta cùng ăn bữa tối nhé? Ăn xong có thể đi xem phim】
【WW: Dạ được ạ!】
Ôn Thời Tự có chút phấn khích. Cậu cứ tưởng ngày mai sẽ lại phải một mình ở nhà. Cậu không phủ nhận sự phụ thuộc của mình vào người bạn trai qua mạng này. Chính vì quá cô độc, cậu mới tìm đến hẹn hò trực tuyến.
【-S: Ăn cơm nhanh đi, lát nữa chúng ta trò chuyện tiếp】
【WW: Vâng】
Cuộc trò chuyện dừng lại ở đây. Ôn Thời Tự ăn cơm rất nhanh. Sau khi tắm xong, cậu bước ra thì thấy Tiểu Phù đã gối đầu lên gối ngủ say. Ôn Thời Tự nhẹ nhàng ngồi xuống giường, cầm lấy điện thoại trên tủ đầu giường.
Trong lúc cậu tắm, Tống Văn Hi đã nhắn tin cho cậu.
【-S: Cậu thích xem thể loại phim gì? Mấy bộ phim Tết này tôi vẫn chưa xem, cậu đã xem chưa?】
【-S: [Hình ảnh]】
【-S: [Hình ảnh]】
【-S: [Hình ảnh]】
...
Ôn Thời Tự lướt qua các bộ phim, có phim hoạt hình, phim trinh thám... đủ thể loại. Thật ra, cậu chưa bao giờ đi xem phim cả. Cậu thậm chí còn không biết quy trình xem phim là gì. Để không bị mất mặt, Ôn Thời Tự chọn một bộ phim hoạt hình nhẹ nhàng, hài hước, ít nhất là cậu sẽ không bị những cảnh kinh dị làm cho hoảng sợ.
【-S: Bộ phim hoạt hình này có phần 1, cậu xem chưa? Nếu muốn xem, cậu phải xem phần 1 trước thì mới hiểu nội dung được】
Ôn Thời Tự mới phát hiện ra tên bộ phim cậu chọn có số "2" ở phía sau. Cậu thậm chí còn chưa từng nghe nói đến cái tên này, đành gõ: 【Em chưa xem, vậy chúng ta đổi phim khác đi】
Tống Văn Hi gửi một tin nhắn thoại: "Muốn xem thì cứ xem đi, tôi sẽ kể cho cậu nội dung chính của phần một."
Ôn Thời Tự có chút ngượng ngùng: 【Không cần đâu, anh nghỉ ngơi sớm đi. Lát nữa em tìm bản tóm tắt phần một xem là được rồi】
Tin nhắn của cậu vừa gửi đi, một cuộc gọi WeChat đã đến. Nhìn tên người gọi, Ôn Thời Tự vội vàng cởi giày, ngồi tựa vào giường, rồi hắng giọng một cái, mới nhấn nút nghe.
Giọng nói ấm áp, ôn nhu vang lên từ điện thoại: "Người có thể tóm tắt phim đang ở ngay đây, tại sao cậu phải đi tìm bản tóm tắt khác?"
Lời tác giả:
Tống: Vợ từ trên trời rơi xuống [ chó ngậm hoa hồng ] [ chó ngậm hoa hồng ]
Tống: Ngày đầu tiên quen vợ, nhớ em, gọi điện thoại đi.
Tống: Ngày thứ hai quen vợ, nhớ em, gặp mặt đi.
Tống: Ngày thứ ba quen vợ, nhớ em, nắm tay đi.
Tống: Ngày thứ tư quen vợ, nhớ em...
...
Tống: Ngày thứ N quen vợ, Tống Văn Hi ơi Tống Văn Hi, mày quên mày phải làm gì rồi à? Sao có thể bị tình cảm nhi nữ chi phối được!! Không được nghĩ nữa!
Tống: Ngày thứ N+1 quen vợ, nhớ em, nhớ em quá đi mất... [ khóc òa ] [ khóc òa ]
Tiểu Tự: Bạn trai mình đang làm gì vậy nhỉ [ ngơ ngác ] [ ngơ ngác ]