Ánh mắt và sự chú ý của Tống Văn Hi đều tập trung vào đôi mắt xinh đẹp của Ôn Thời Tự. Chờ cho cậu nói xong, anh mới nhận ra Ôn Thời Tự vừa nói gì.

Bạn trai qua mạng?

Tống Văn Hi nghi ngờ mình nghe nhầm, trong mắt hiện lên vẻ khó tin. Nhưng anh thấy ánh mắt của Ôn Thời Tự rất nghiêm túc, không hề giống đang đùa giỡn. Tuy nhiên, anh chưa từng có một bạn trai qua mạng nào cả. Nếu Ôn Thời Tự không nói dối, Tống Văn Hi có xu hướng nghĩ rằng cậu đã nhận nhầm người.

Ý thức được điều này, đáy lòng Tống Văn Hi bỗng dưng cảm thấy khó chịu.

Nhưng anh vẫn mỉm cười, dùng giọng điệu dịu dàng nhắc nhở: "Chào cậu, có vẻ như cậu nhận nhầm người rồi. Tôi không phải người mà cậu quen đâu."

Nghe câu này, mắt Ôn Thời Tự mở to hơn. Cậu lắc đầu thật mạnh, mái tóc mềm mại cũng đung đưa theo. Cậu lấy điện thoại ra khỏi túi, nhanh chóng mở trang cá nhân của bạn trai qua mạng, rồi kiên định chất vấn: "Đây không phải là anh sao?"

Cậu không chỉ cảm thấy tủi thân, mà còn có chút tức giận. Tức giận vì đối phương đã quên sạch mình- người bạn trai qua mạng của anh ấy.

Tống Văn Hi cầm lấy điện thoại từ tay cậu, lướt qua những bức ảnh. Những bức ảnh đúng là của anh, nhưng tài khoản lại là một tài khoản lạ lẫm.

"Tại sao anh đột nhiên không để ý đến em nữa?" Sau khi mất liên lạc với đối phương, Ôn Thời Tự đã gửi vô số tin nhắn tương tự. Bây giờ, cuối cùng cậu cũng có thể trực tiếp hỏi người đó.

Tống Văn Hi đã đoán được nguồn cơn sự việc từ những khung chat chỉ có một màu xanh lá cây – có người đã dùng ảnh của anh để hẹn hò trực tuyến, rồi hoảng sợ bỏ chạy khi đối phương đề nghị gặp mặt trực tiếp. Và giờ, mớ rắc rối này lại rơi vào đầu anh.

Ôn Thời Tự đứng bên cạnh bàn cà phê, ánh đèn trên trần nhà chiếu xuống, bao phủ cậu trong một vầng sáng dịu dàng từ trong ra ngoài.

Thật ra, vài phút trước, khi Ôn Thời Tự đẩy cửa kính bước vào quán cà phê, Tống Văn Hi đã chú ý đến cậu.

Khi đó, một làn gió lạnh thổi qua, làm chiếc chuông gió treo trước cửa quán vang lên "linh linh linh". Tiếng chuông trong trẻo, êm tai. Tống Văn Hi nhìn theo âm thanh, thấy cánh cửa kính dày nặng của quán cà phê bị đẩy từ ngoài vào. Gió lạnh ùa vào ngay lập tức bị hơi ấm trong phòng làm cho tan biến. Một chàng trai xinh đẹp mặc áo khoác lông cừu trắng bước vào.

Gió thổi làm tóc cậu rối bời, cậu vén mái tóc lên, để lộ khuôn mặt tinh xảo, xinh đẹp bất ngờ lọt vào tầm mắt của Tống Văn Hi. Không hề khoa trương, trong suốt mười mấy năm ký ức, Tống Văn Hi chưa từng gặp một người nào đẹp đến mức ngay cả từng sợi tóc cũng tinh tế đến vậy. Đôi mắt màu nhạt như mắt của tinh linh, sống mũi cao thẳng nhưng không sắc sảo. Tóc mái hơi xoăn, làn da rất trắng, đôi môi hồng hào căng mọng. Ngũ quan toát lên vẻ non nớt, trông ngoan ngoãn một cách lạ thường. Giống như một con búp bê Tây Dương tinh xảo, hay một diễn viên bước ra từ trong ảnh, Tống Văn Hi thầm nhận xét.

Và bây giờ, người bước ra từ bức ảnh đó lại đang trách móc anh một cách đầy tủi thân vì đột nhiên không để ý đến cậu nữa.

Vậy có nên giải thích với Ôn Thời Tự rằng đây chỉ là một sự hiểu lầm không?

Tống Văn Hi nhìn vào đôi mắt hơi ướt át của Ôn Thời Tự. Trái tim vốn đã đập nhanh của anh lại khựng lại một nhịp. Anh rất chắc chắn rằng mình có hứng thú với người trước mặt.

Vì thế, anh đưa tay ra nhẹ nhàng nắm lấy ống tay áo của Ôn Thời Tự, lộ ra vẻ mặt áy náy, và thản nhiên nói dối: "Xin lỗi, tôi đã không kịp nhận ra cậu. Chuyện này là lỗi của tôi."

Thái độ xin lỗi của chàng trai rất chân thành. Ngọn lửa giận dữ trong lòng Ôn Thời Tự tan đi quá nửa. Cậu vốn cho rằng mình bị chia tay một cách đơn phương, nhưng giờ thì có lẽ đối phương có nỗi khổ tâm nào đó. Cậu bỗng nhiên có chút hối hận vì vừa rồi đã dùng giọng điệu chất vấn để nói chuyện với đối phương.

"Em cũng có lỗi, em đã quá kích động," Ôn Thời Tự chủ động ngồi xuống đối diện Tống Văn Hi. "Em chưa từng cho anh xem ảnh của em, nên việc anh không nhận ra em là điều bình thường."

Dừng một chút, Ôn Thời Tự lại hỏi câu đó: "Anh đột nhiên không để ý đến em, là vì em nói muốn gặp mặt trực tiếp, làm anh giận sao?"

Đôi mắt màu xám chì của cậu đầy vẻ mất mát, giống như một con nai con lạc đường.

Khi một người sắp nói dối, tim họ sẽ đập rất nhanh. Ngón cái và ngón trỏ của Tống Văn Hi vô thức vuốt ve nhau. Hàng mi dài của anh khẽ cụp xuống, một tia sáng không rõ ràng lướt qua trong mắt. Một kế hoạch hoàn hảo cứ thế ra đời.

Ngay sau đó, anh ngước mắt nhìn Ôn Thời Tự, kiềm chế nhịp tim đang tăng tốc, thản nhiên nói: "Không có, tôi không giận."

"Nhưng anh đã không trả lời tin nhắn của em suốt 5 ngày," Ôn Thời Tự buồn bã nói. "Em đã nghĩ anh muốn chia tay."

"Không phải," Tống Văn Hi nghiêm túc giải thích, "Vì tài khoản WeChat đó của tôi không may bị đánh cắp. Sau khi phát hiện không thể liên lạc với cậu, tôi cũng rất buồn."

"Tôi chưa từng có ý định chia tay với cậu."

Giọng nói của Tống Văn Hi mang lại cảm giác an toàn và ấm áp, nhanh chóng xoa dịu nỗi bất an trong lòng Ôn Thời Tự. Ánh sáng nhanh chóng lóe lên trong mắt cậu: "Thật không?"

"Thật," giọng nói khẳng định của Tống Văn Hi càng tiếp thêm một liều an ủi cho Ôn Thời Tự.

Ôn Thời Tự nhẹ nhàng thở ra.

Tống Văn Hi nhân cơ hội đưa điện thoại đến trước mặt Ôn Thời Tự: "Vậy chúng ta có thể kết bạn lại không?"

Ôn Thời Tự nhanh chóng cầm lấy điện thoại, quét mã QR của anh: "Được, em thêm ngay đây."

Tống Văn Hi chấp nhận lời mời kết bạn của cậu, rồi nói thêm: " Cậu có thể xóa và chặn tài khoản cũ đi, từ giờ chỉ có tài khoản này mới là tôi."

Ôn Thời Tự không chút nghi ngờ, ngoan ngoãn làm theo.

Tống Văn Hi nhìn cậu cúi đầu, thao tác một lúc, rồi ngón cái đột nhiên treo lơ lửng trên màn hình điện thoại.

Anh theo bản năng quan tâm: "Sao vậy?"

Ôn Thời Tự lúc này mới cẩn thận mở lời: "Anh vẫn chưa cho em biết tên của anh."

Tống Văn Hi hơi giật mình, truy hỏi: "Tôi chưa từng nói cho cậu sao?"

Ôn Thời Tự lắc đầu: "Không có, em đã hỏi anh rồi, nhưng anh nói em không cần biết..." Cậu ngừng lại một chút, rồi hỏi lại, "Anh quên hết rồi sao?"

Tống Văn Hi bị câu hỏi này làm cho suýt không biết đáp thế nào. Anh đâu phải là đã quên, mà là hoàn toàn không biết. Tạm dừng một lúc, anh mới nói: "Tôi tên là Tống Văn Hi, Tống trong Tống Hi, Văn trong văn chương, Hi trong hi vọng." 

Anh giữ vẻ mặt bình thản, vừa nói vừa gõ tên ra điện thoại cho Ôn Thời Tự xem.

Ôn Thời Tự nhanh chóng ghi chú lại. Sau đó ngẩng đầu nhìn anh và nói: "Anh có thể tiếp tục gọi em là Tiểu Tự, hoặc là... Ôn Thời Tự cũng được."

Tiểu Tự là tên cậu tự đặt cho mình khi còn ở nhà mẹ nuôi. Tống Văn Hi lặp lại: "Ôn Thời Tự... Tiểu Tự?" Sau đó, anh mỉm cười nói: "Đều là những cái tên rất đáng yêu."

Ôn Thời Tự đỏ ửng tai, cúi đầu như muốn rụt mình vào một cái mai rùa không tồn tại.

Ngay khi nhìn thấy Tống Văn Hi, Ôn Thời Tự đã vứt bỏ hết lý trí, chỉ muốn đối phương cho mình một lời giải thích hợp lý. Cậu không chấp nhận bị lừa dối, không chấp nhận kiểu bạo lực lạnh, không có bất kỳ lý do nào để chia tay.

Giờ đây, lời giải thích của Tống Văn Hi đã làm cậu bình tĩnh lại. Sau khi bình tĩnh, Ôn Thời Tự cảm thấy có chút xấu hổ. Mọi chuyện khác xa so với những gì cậu tưởng tượng về việc gặp mặt trực tiếp. Nó quá đột ngột và quá suôn sẻ. Hơn nữa, cậu không biết đối phương nhìn mình như thế nào. Đẹp... hay khó coi? Hay cũng giống như trên mạng, sau khi gặp xong thì sẽ chặn cậu. Ôn Thời Tự vừa xấu hổ, vừa cảm thấy bất an.

"Keng!" Ly sứ trắng bốc hơi nóng chạm vào bàn kính, phát ra âm thanh trong trẻo. Hơi nóng và hương cà phê lan tỏa, Ôn Thời Tự ngước lên nhìn theo bàn tay đưa cà phê đến. Ngu Họa mỉm cười dịu dàng với cậu: " Quý khách, đây là ly mocha của cậu."

"Vâng, cảm ơn chị." Sự xuất hiện đột ngột của Ngu Họa đã phá vỡ bầu không khí kỳ lạ. Ôn Thời Tự nhanh chóng cầm ly cà phê đưa lên miệng.

"Cẩn thận nóng," Tống Văn Hi và Ngu Họa đồng thanh nói.

Tay Ôn Thời Tự khựng lại, cậu ngoan ngoãn đặt ly cà phê trở lại bàn. Ngu Họa nhìn hai người một cách đầy ẩn ý, rồi quay người rời đi.

Tống Văn Hi nhìn Ôn Thời Tự, chú ý đến những hành động nhỏ của cậu, những cử chỉ biểu lộ sự bất an, bối rối và lo lắng. Có lẽ anh nên nói gì đó để cậu cảm thấy thoải mái hơn?

Đang suy nghĩ, Ôn Thời Tự bỗng nhận ra ánh mắt đang đặt trên mình. Cậu ngẩng đầu lên, hai ánh mắt giao nhau giữa không trung, lưng Ôn Thời Tự lập tức thẳng lên. Bàn tay giấu dưới bàn không ngừng cào nhẹ móng tay: "Em... em trông có kỳ lạ lắm không?"

Tống Văn Hi sững sờ, vội hỏi: "Sao cậu lại nghĩ vậy?"

Ôn Thời Tự: "Vì anh cứ nhìn chằm chằm vào em..." Giọng cậu càng lúc càng nhỏ.

Chịu ảnh hưởng từ hoàn cảnh sống trước đây, Ôn Thời Tự rất dễ hiểu sai những ánh mắt nhìn mình. Thiện ý, ác ý, ngưỡng mộ... cậu hoàn toàn không thể phân biệt được.

"Đừng nghĩ như vậy," trong mắt Tống Văn Hi, người bạn trai qua mạng xuất hiện bất ngờ này đẹp đến mức đi làm ngôi sao cũng không thành vấn đề.

Trong đôi mắt nai con của Ôn Thời Tự hiện lên vẻ hoang mang: "Dạ?"

Tống Văn Hi tiếp lời: "Tôi nhìn chằm chằm vào cậu, là vì tôi không ngờ chúng ta lại gặp mặt đột ngột như vậy."

"Trước đây chưa từng thấy ảnh của cậu, giờ cậu lại ở ngay trước mặt tôi, nên tôi muốn nhìn cậu nhiều hơn."

Vẻ mặt và giọng điệu điềm nhiên của Tống Văn Hi khiến người ta có cảm giác như người hẹn hò qua mạng với Ôn Thời Tự thật sự là anh. Đến chính anh cũng không tìm thấy một sơ hở nào. Nói như vậy, anh còn nên cảm ơn cái người đã trộm ảnh của anh, cảm ơn người đó đã không nói với Ôn Thời Tự quá nhiều lời dối trá mà anh không thể lấp liếm được.

Mặt Ôn Thời Tự đỏ bừng. Giống như ánh hoàng hôn chiếu lên mặt cậu, nốt ruồi bên cánh mũi càng trở nên nổi bật.

Cậu quá xấu hổ, vội vàng chuyển chủ đề: "Anh... ừm, tại sao anh lại ở đây vậy?"

Tống Văn Hi cười tươi hơn: "Buổi sáng đi ngang qua, đột nhiên muốn uống cà phê, nên vào." Giống như mọi khi, Tống Văn Hi đã trốn tiết học piano mà gia đình sắp xếp. Khi đi ngang qua quán cà phê này, dù không mấy khi uống cà phê, anh lại như bị một sự thôi thúc nào đó kéo vào. Sau đó, những chuyện này đã xảy ra.

"Vậy sao..." Ôn Thời Tự gật đầu.

Tống Văn Hi cười hỏi lại: "Còn cậu?"

"Em à? Em đến đây để học bài, nơi này rất yên tĩnh, rất thích hợp để học," Ôn Thời Tự nghiêm túc trả lời.

Tống Văn Hi khẽ gật đầu, thì ra cậu là một học sinh chăm chỉ. "Vậy giờ cậu có muốn học không?"

Ôn Thời Tự nói thật: "Hiện tại em không thể tập trung được." 

Gặp bạn trai qua mạng của mình một cách bất ngờ, rồi lại ngồi đối diện nhau uống cà phê, làm sao Ôn Thời Tự có thể bình tâm lại được chứ?

Câu trả lời quá thẳng thắn khiến Tống Văn Hi không nhịn được cười khẽ: "Vậy hôm nay có học nữa không?"

"Có." Ôn Thời Tự gật đầu thật mạnh. Sau khi chuyển từ Điền Thành đến đây, việc học của cậu luôn bị tụt lại so với tiến độ chung. Chỉ cần lơ là một chút là sẽ càng bị bỏ lại phía sau.

"Cậu lấy cặp sách ra đây, tôi sẽ học cùng cậu."

Ôn Thời Tự vội từ chối: "Em có thể học vào buổi tối."

"Vậy Tiểu Tự muốn làm gì bây giờ?" Ôn Thời Tự muốn làm gì cũng được, anh chỉ muốn tận dụng cơ hội này để tìm hiểu thêm về cậu, để tránh sau này bị lộ.

Ôn Thời Tự rụt rè nói: "Em muốn tìm hiểu thêm về anh, được không ạ?"

Tống Văn Hi không ngờ Ôn Thời Tự cũng có ý tưởng tương tự, anh vui vẻ gật đầu: "Cậu muốn tìm hiểu điều gì?"

"Em cảm thấy..." Ôn Thời Tự do dự một chút, rồi nói tiếp, "Không biết tại sao, em cảm giác anh nói chuyện với em qua điện thoại rất lạnh lùng, ít nói, nhưng bây giờ đối diện với em, anh lại rất dịu dàng, rất tốt..."

"Giống như một người khác vậy."

Thân hình của người đối diện khựng lại.


Tác giả có lời muốn nói:

Tống: Vợ ơi từ trên trời rơi xuống [ chó ngậm hoa hồng ] [ chó ngậm hoa hồng ] 

Ôn: Bạn trai mình lạ quá [ dấu hỏi ] [ dấu hỏi ] 

Tôi: Đừng bận tâm, cứ cưới trước đã [ hoa hồng ] [ hoa hồng ]"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play