Phó Vân Quy thay xong quần áo và bước xuống lầu, bên ngoài trời vẫn chưa tối hẳn, một màu hỗn hợp giữa vàng nhạt và tối, phủ kín toàn bộ khu biệt thự.
Anh đi quanh một vòng mà không thấy bóng dáng Mạt Mạt, vừa định gọi điện hỏi thì bất chợt nhìn thấy tờ giấy dán trên tủ lạnh, anh xé ra xem.
]Đừng giận, sợ làm phiền anh ngủ nên không nói trước, tôi đi tìm Tề Tề một chút là về ngay, cô ấy vừa gọi cho tôi, khóc dữ lắm, tôi hơi lo.]
Vẫn là nét chữ quen thuộc, giống như con người cô ấy, ngoan ngoãn, gọn gàng trên tờ giấy.
Phó Vân Quy đọc xong rồi tiện tay vứt đi, lấy rượu từ tủ lạnh ra, anh biết cô không thể ngoan ngoãn ở nhà, nhưng Tề Tề cũng thật vô dụng. Tống Tra chỉ bị thương chút thôi, không phải thiếu tay thiếu chân, chỗ nào đau cũng chỉ vài ngày là hết, cần gì khóc dữ vậy. Không hổ là con gái Tống Tra đều giống nhau, không có chút bản lĩnh nào.
Phó Vân Quy uống một ngụm rượu, đi đến sofa ngồi xuống, nhắn tin cho Mạt Mạt:
[Phó Vân Quy] Nửa tiếng, về ngay.”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play