Cuối cùng kết quả bốc thăm ghép đôi là: Ôn Sơ Lễ – Thẩm Mênh Mông, Cố Từ – Lục Chỉ An, Tống Du Bạch – Diệp Lăng, Phó Yến Trạch – Hứa Vy Vy.
Phân nhóm này giống hệt nguyên tác, chỉ khác là trong kịch bản gốc không có cảnh Mênh Mông nói mình không biết nấu ăn.
Sau khi chia nhóm xong, mọi người bắt đầu lên lầu chọn phòng, tất cả đều là phòng đơn. Mấy nam khách mời khá thoải mái, lần lượt chọn phòng xong.
Mấy nữ khách thì đi xem một vòng, phát hiện chỉ có một phòng có ban công riêng với vườn hoa ngoài trời.
Lục Chỉ An vừa định mở miệng:
– Tớ thấy…
Chưa kịp nói hết câu thì Hứa Vy Vy đã chen vào:
– Tớ muốn phòng này, mọi người không ý kiến chứ?
Từ nhỏ, Hứa Vy Vy đã quen dùng những thứ mình cho là tốt nhất. Dù ở ngoài cũng chẳng thấy có gì sai.
Mênh Mông im lặng, Diệp Lăng thì nhún vai, chọn căn bên cạnh rồi quay sang nói với Mênh Mông:
– Mênh Mông, cậu ở phòng cuối trong kia đi, làm hàng xóm với tớ.
Cô cảm thấy Mênh Mông tính cách hiền lành, nên quyết định chăm sóc cô.
Mênh Mông khẽ gật đầu.
Sắc mặt Lục Chỉ An hơi khó coi. Trên sóng livestream, cô ta cố nặn ra vẻ ấm ức, muốn nói gì đó nhưng rồi thôi, sau đó chọn phòng còn lại.
Bình luận bắt đầu chia phe: “Nhà Hứa Vy Vy giàu nên muốn gì cũng được sao? Chỉ An chưa nói xong mà chen ngang.”
“Có khi cô ấy không nghe thấy, giọng Chỉ An bé mà.”
“Vy Vy đúng kiểu tiểu thư nhà giàu, dùng đồ tốt nhất là đương nhiên, đâu phải đến đây chịu khổ.”
“Không ai thấy Diệp Lăng chiều Mênh Mông dễ sợ sao, nhìn sủng kinh khủng.”
Trong phòng, Tiểu Phì Miêu vừa đọc vừa tường thuật bình luận cho Mênh Mông nghe. Cô ngồi vắt chéo đôi chân trắng nõn, nghịch lọn tóc đen nhánh:
– Giống như kịch bản ban đầu, Lục Chỉ An mới là người đối lập trực tiếp với nữ chính, còn Mênh Mông vốn chỉ là cái bia đỡ đạn thôi.
Đúng 10 giờ, cô xoa đầu Tiểu Phì Miêu, cầm điện thoại soạn tin nhắn, khóe môi khẽ nhếch, mỉm cười rất nhạt nhưng lại đủ khiến người xem bị hút hồn. “Từ khi Mênh Mông xuất hiện tới giờ, tôi cứ dán mắt vào màn hình.”
“Nữ số 3 đẹp quá, chẳng buồn ship cặp nào, chỉ chờ xem cô ấy thôi.”
Livestream kết thúc ở cảnh các khách mời gửi tin nhắn ẩn danh cho người mình chọn.
Diệp Lăng → Ôn Sơ Lễ: “Chào anh.”
Lục Chỉ An → Phó Yến Trạch: “Anh trông khó gần ghê.”
Thẩm Mênh Mông → Tống Du Bạch: “Mong chờ tài nấu ăn của anh.”
Hứa Hơi Hơi → Cố Từ: “Anh chơi game giỏi không?”
Ôn Sơ Lễ → Thẩm Mênh Mông: “Sáng mai gặp.”
Cố Từ → Thẩm Mênh Mông: “.”
Tống Du Bạch → Thẩm Mênh Mông: “Rất vui khi gặp em.”
Phó Yến Trạch → Hứa Vy Vy: “Tối vui vẻ.”
Bình luận lại rôm rả: “Có ba nam khách đều nhắn cho nữ số 3, không phải kịch bản đấy chứ?”
“Nhìn mặt Mênh Mông đi, tôi mà là họ tôi cũng chọn cô ấy.”
“Không ai chọn Chỉ An à? Cô ấy cũng dễ thương mà.”
“Cố Từ gửi dấu chấm cho Mênh Mông là sao?”
Đạo diễn đọc hết bình luận, thấy hơn nửa đều khen Mênh Mông. Ban đầu, ông định để Hứa Vy Vy và một khách nữ có tính cách trái ngược tạo xung đột, nhưng giờ Mênh Mông đã tự thu hút sự chú ý, ông quyết định đổi kế hoạch.
Vừa nằm xuống giường, Mênh Mông nghe Tiểu Phì Miêu báo:
– Mênh Mông, chỉ số chữa lành thế giới vừa tăng lên 15%.
– Biết rồi.
Sáng hôm sau, khi Mênh Mông dậy thì vài người đã ra ngoài.
Chương trình chỉ livestream từ 6 giờ tối đến hơn 10 giờ, ban ngày thì không, nhưng vẫn có máy quay ghi lại vài cảnh sinh hoạt chung để cắt vào hậu kỳ.
Sáng nay, mọi người nhận được tin tối sẽ có tiệc hồ bơi. Mênh Mông không mang đồ bơi, nên tranh thủ ra trung tâm thương mại mua vài món cần thiết.
Nguyên chủ trước đây vừa học vừa làm, cố tiết kiệm từng đồng. Tài khoản chỉ có gần mười triệu, nhưng với Mênh Mông là quá đủ, cô cũng không mua gì quá đắt.
Đến hơn 5 giờ chiều, cô trở về biệt thự thì Ôn Sơ Lễ và Lục Chỉ An đã có mặt.
Sắc mặt Lục Chỉ An hôm nay hơi kém. Cô làm KOL nên rảnh rỗi, về từ sớm, không ngờ Ôn Sơ Lễ cũng vậy. Thấy có cơ hội ở riêng, cô bắt chuyện:
– Nghe nói bác sĩ bận lắm, không ngờ anh tan làm sớm thế.
Ôn Sơ Lễ đã quen với việc bị người tiếp cận, nên chỉ mỉm cười nhã nhặn:
– Hôm nay không có ca mổ, hơn nữa tối nay tôi và Mênh Mông phụ trách bữa tối nên về sớm.
Nụ cười của Lục Chỉ An hơi gượng. Tối qua cô không nhận được tin nhắn từ anh, đoán chắc anh đã gửi cho Thẩm Mênh Mông. Cô khẽ nói:
– Đúng rồi, Mênh Mông chắc cũng sắp về. Nghe cô ấy bảo bận học với làm thêm, không có thời gian học nấu ăn, chắc vất vả lắm. Để lát nữa tôi giúp hai người nhé.
Ôn Sơ Lễ nhìn cô, ánh mắt sâu hơn hẳn bình thường:
– Không sao. Tôi vốn không yêu cầu đối phương làm nhiều. Mênh Mông cũng vất vả rồi, cứ để cô ấy nghỉ, tôi lo được.
Mênh Mông vừa bước vào cửa đã nghe thấy câu đó.
– Em không vất vả, mấy hôm nay đã tạm nghỉ việc làm thêm, bài vở cũng xong hết. Hôm nay em chỉ ra ngoài mua ít đồ thôi. Giờ mình bắt đầu chuẩn bị bữa tối luôn nhé?
Hôm nay cô mặc áo phông trắng đơn giản với quần jean ôm gọn, khoe vòng eo thon và dáng người mềm mại. Dù để mặt mộc, đôi môi vẫn hồng hào tự nhiên, làn da trắng mịn, đôi má hơi ửng đỏ vì nắng, tay xách vài túi đồ màu đen.