Lưu ý   edit nhờ Al  nếu có sai sót thì xin  thông cảm và nếu không thích thì không đọc  xin cảm ơn

“Hô hô, bụng không đói, không đói đâu mà…”
Tiểu Dung Khâm cuộn tròn mình trong chiếc áo choàng nhỏ, ôm chặt lấy nó, lẩn vào một góc. Dưới thân lót cỏ dại, nằm lên không quá cộm, đây là một cái hang nhỏ được dựng lên giữa những vách đá lởm chởm, đủ để che mưa chắn gió.


Ngoài kia thời tiết thất thường, sáng còn nóng đến mức ngửi thấy mùi không khí cháy xém, giờ đã cuồng phong dữ dội, cát bay đá chạy, một cảnh tượng tối tăm không chút ánh sáng.


Dung Khâm đã gần nửa tháng không có gì bỏ bụng.
Cậu bé năm nay năm tuổi, chủng tộc không rõ. Cậu không phải người, cũng không phải xác sống, càng không phải chim, cá, côn trùng hay bất kỳ sinh vật nào khác mà thế giới này biết đến.


Loài người bắt đầu sợ hãi, đánh đập cậu. Khi phát hiện không thể giết chết cậu, và vì một lý do nào đó mà lũ xác sống cũng không dám bén mảng tới gần, họ điên cuồng bắt giữ cậu để nghiên cứu.
“Dung Khâm là báu vật lớn nhất của thế giới tận thế này!”
Tin tức đó như đổ thêm dầu vào ngọn lửa tham vọng chưa bao giờ tắt của loài người, chỉ trong chốc lát đã lan ra khắp nơi.
Cậu bé cứ thế trốn chui trốn lủi, may mắn sống sót đến tận bây giờ.
“Ai nha~”
 

Một cơn gió mạnh thổi đến, bị vách đá chắn bớt phân nửa. Gió rít lên, những ngọn cỏ khô dưới thân như chực bay đi.
Dung Khâm vội vàng rụt sâu vào trong góc, dùng chân gạt những cọng cỏ dại còn sót lại về phía mình, đồng thời siết chặt chiếc áo choàng.


May mắn là cậu có khả năng tự phục hồi rất mạnh, lại còn chịu đói chịu lạnh tốt. Mười ngày nửa tháng không ăn cũng không sao, chỉ là cái bụng cứ cồn cào.
Dung Khâm không ngừng tự thôi miên mình: “Ngủ rồi sẽ không đói nữa đâu, ngủ đi, ngủ đi, ngủ rồi nha, ngủ thôi nha…”
Giọng nói dần nhỏ đi, rồi biến mất.
Một lúc sau, lại có tiếng hát mơ hồ, không rõ ràng vang lên.
“Ngủ đi con yêu, ngủ đi con yêu… vòng tay mẹ nhẹ nhàng ôm ấp… ”
 

Đó là bài hát cậu từng nghe khi đi ngang qua một người mẹ đang ru đứa con sắp chết trong vòng tay của mình. Bà vừa khóc vừa hát, khuôn mặt đầy đau khổ.
Cảnh tượng đó in hằn sâu vào tâm trí Dung Khâm, làm tim cậu nhói đau.
 

Từ đó, mỗi khi không thể chịu đựng được, cậu lại tự hát cho mình nghe, tưởng tượng mình cũng đang được yêu thương.
Vòng tay ấy chắc chắn ấm áp và dễ chịu, sẽ không có những trận mưa tuyết bất chợt, cũng sẽ không có gió mạnh mang theo cát đá.
Dung Khâm nghĩ ngợi lan man. Kể cả có đói cũng không sao, cậu chỉ cần ăn một chút là đủ rồi…
Không, cậu không ăn cũng được, cậu cũng sẽ không chết mà…
 

Cái đầu nhỏ đội mũ choàng vùi vào đầu gối, giọng nói nghèn nghẹn, trầm thấp, bị gió cuốn vỡ vụn, như tiếng nức nở của một con thú nhỏ.


Không biết đã trôi qua bao lâu, tiếng nói khàn khàn ấy tắt lịm. Lại một trận gió bão thổi qua, mang theo những ngọn cỏ khô bay tứ tung, như số phận của rất nhiều người, cứ thế trôi đi.
 

Khi Dung Khâm lấy lại ý thức, mắt còn chưa mở được, chỉ biết gió đã lặng, xung quanh ấm áp dễ chịu, giống hệt cảm giác trong mơ.
 

Một lúc sau, cậu mới nhận ra mình như đang ở trong một cái tổ ấm áp, mềm mại, bao bọc cậu thật chặt, ngăn cách gió tuyết và sương giá.
 

Cậu đang nằm sấp, lòng bàn tay không phải cảm giác thô ráp của cỏ khô, mà là lớp lông mềm mại, trơn mượt, mềm hơn bất cứ thứ gì cậu từng chạm vào.
 

Dung Khâm không biết phải diễn tả cảm giác này như thế nào. Cậu nghĩ mình lại được một người tốt bụng cứu rồi, người xấu sẽ không cho cậu một tấm chăn êm ái như thế này.


“Cảm… ơn…” Cổ họng khô khốc, không thốt ra thành lời, chỉ phát ra tiếng động mà ngay cả chính cậu cũng khó nghe rõ.


Cậu lẽ ra phải đứng dậy và rời đi ngay, nhưng cậu lại quá tham luyến sự ấm áp này.


“Xin cho con nằm thêm một chút nữa thôi, một chút nữa thôi…” Dung Khâm cầu nguyện với thứ gì đó cậu không biết là thần linh hay cái gì khác.
 

Rất nhiều người đều cầu nguyện, cậu cũng làm theo, ai cũng nói điều đó có thể biến điều ước thành sự thật, nhưng cậu đã cầu nguyện lâu như vậy mà vẫn chẳng thấy hy vọng nào.
 

Cậu là một đứa trẻ bị bỏ rơi, không có gì để nương tựa, chỉ có chính mình.
Dung Khâm từ từ lấy lại chút sức, cố gắng mở mắt ra. Đập vào mắt cậu là một chiếc quan tài cực kỳ hoa lệ.
 

Chiếc quan tài màu đen, toàn thân chạm khắc hoa văn màu vàng kim, xung quanh quấn những đóa hoa đỏ không rõ tên. Tổng thể toát lên vẻ cổ kính, oai nghiêm.
Dung Khâm không biết đây là nơi nào nhưng không kìm được sự tò mò.


Cậu chưa từng thấy khung cảnh tráng lệ đến thế, dù chỉ có thể nhìn thấy một mặt bên của chiếc quan tài, lại còn không trọn vẹn.
 

Dung Khâm lặng lẽ nín thở, cố gắng ngồi dậy, nhìn kỹ từ hoa văn, đến dây leo quấn quanh, rồi đến những bông hoa đang hé nụ.
 

Chiếc quan tài này đang ngủ say, giống như những bông hoa kia.
Mải mê ngắm nhìn, bàn tay cậu vô thức vươn về phía trước, muốn chạm vào.


Một nơi nào đó sâu thẳm trong nội tâm như bị đánh thức từ xa xưa, trở về một chốn tha thiết ước mơ. Nước mắt cậu đột nhiên tuôn rơi.
 

Dung Khâm chợt tỉnh lại, vội vàng rụt tay về, loạn xạ lau những giọt nước mắt vô cớ. Đây không phải là thứ cậu nên chạm vào.
Người ta đã cứu cậu, cậu không thể vô lễ mà tùy tiện chạm vào đồ của họ được. Dù còn nhỏ, cậu vẫn phải hiểu phép tắc.
Bỗng nhiên, cơ thể cậu cứng đờ.
 

Cậu không biết mình đã nhìn thấy gì, mặt mày hoảng hốt, lập tức chống tay xuống đất, định đứng dậy bỏ chạy. Nhưng chân tay cậu lại mềm nhũn, không nghe lời.
Những bông hoa đỏ không rõ tên trước mắt bắt đầu nở bung.
 

Như chiếc váy của một cô bé mà Dung Khâm từng tình cờ nhìn thấy, từng tầng từng lớp xoay tròn chậm rãi, tinh xảo và đẹp đẽ lạ thường.
 

Khi Dung Khâm vừa đứng lên được, những bông hoa đã nở rộ hoàn toàn. Cậu không khỏi hít một hơi.
Bên trong nhụy hoa lại là một con mắt!
Dung Khâm đứng gần, thậm chí có thể thấy rõ hàng mi đen dài, từng sợi rõ ràng.


May mắn là con mắt đó vẫn nhắm!
Cậu còn chưa kịp thở phào thì con mắt ấy mở ra, khiến cậu giật mình hốt hoảng!
Mở to là một con ngươi màu đỏ như máu!
Đôi mắt đỏ điên cuồng đảo loạn khắp nơi, rồi bỗng chốc khóa chặt Dung Khâm.
Chân Dung Khâm mềm nhũn, ngã ngồi xuống đất.
 

Cậu há hốc miệng nhìn đôi chân của mình, không ngờ chúng lại vô dụng đến vậy!
“Chết tiệt, chạy nhanh lên!!!”
Chân:…
Đôi chân im lặng, hơn nữa còn có cảm giác tê tê như bị điện giật.
Nằm cuộn tròn quá lâu, chân cậu đã bị tê cứng!
 

Thấy con mắt kia ngày càng tiến lại gần, trong khi chân vẫn bất động, Dung Khâm theo bản năng nắm chặt con dao găm giấu trong áo choàng, chờ đợi con quái vật kia tới gần.
“Xin lỗi, người tốt bụng… người đã cứu tôi, nhưng tôi lại phải giết bông hoa của người. Nhưng người yên tâm, sau này tôi nhất định sẽ đền bù… cố gắng đền bù… cho người…”
 

Tay cậu càng siết chặt, đã sẵn sàng dùng hết sức đâm một nhát vào con mắt đó.
Không ngờ bông hoa lại dừng lại, treo lơ lửng ngay trên đầu cậu, ở một vị trí nhìn thấy nhưng không thể chạm vào.
 

Dung Khâm căng cứng người, âm thầm đánh giá khoảng cách, nghĩ nếu cậu có thể đứng dậy lúc này, thì chắc chắn có thể đâm một nhát vào con mắt đó.
 

Rồi bông hoa lùi về vị trí ban đầu.
Dung Khâm không dám lơi lỏng, chỉ muốn hít thở thật chậm để lấy lại tinh thần. Nhưng không ngờ, một mùi hương ngọt ngào, nồng nàn mà cậu chưa từng ngửi thấy đột ngột xộc vào ngũ tạng.
Vô cùng quyến rũ!
Cơn đói bị dồn nén lại cuộn trào trở lại như sóng lớn.
Đói quá…
Đói thật…
Đói…
 

Cảm giác nóng bỏng lan tỏa từ bên trong cơ thể, một khao khát tột độ đang thôi thúc Dung Khâm.
Con dao găm rơi xuống đất, không phát ra một tiếng động.


Dung Khâm đã không còn ý thức được những điều đó nữa.
Nắp quan tài đã bị những cành hoa nở rộ đẩy ra, và mùi hương đó tỏa ra từ bên trong.
 

Trước mắt từng đợt tối sầm, Dung Khâm không còn bận tâm đến bông hoa có con mắt đáng sợ ở bên cạnh, trong lòng cậu chỉ muốn đến nơi đó.
Đôi chân vừa vô lực, lúc này lại run rẩy đứng dậy được.
Dung Khâm vừa lăn vừa bò, trèo vào trong quan tài.
 

Thân hình nhỏ bé khiến cậu không chạm được tới đáy, đôi chân ngắn ngủn đạp vào khoảng không. Những bông hoa kia lại khẽ nâng đỡ sau lưng cậu, như đang bảo vệ cậu vậy.


Khi Dung Khâm đã vào trong, những cành hoa nhanh chóng khép nắp quan tài lại, khôi phục nguyên trạng.
Căn phòng trở lại yên tĩnh.
Dung Khâm đã bị mùi hương kia mê hoặc, thần hồn điên đảo, không còn biết trời đất là gì.
 

Hoàn toàn theo bản năng há miệng cắn xé.
Miếng đầu tiên không cắn đúng chỗ, cắn vào quần áo. Dung Khâm không nhận ra điều gì bất thường, chỉ như một con thú nhỏ đang hoảng loạn, cọ loạn khắp nơi.


Cuối cùng, cậu chạm vào một làn da.
Làn da lạnh lẽo và mềm mại. Dung Khâm nghĩ mình đã trở về với thời kỳ ăn tươi nuốt sống trước đây. Cậu cho rằng trước mặt là “con mồi”, cắn một miếng rồi không buông, dùng răng sức xé, nhưng không hề hấn gì.
Lý trí của Dung Khâm chợt trở lại.


Nhưng không phải là để chạy trốn, mà là để nhận ra mình nên dùng hai chiếc răng nanh để cắn mới có thể thưởng thức “con mồi” một cách trọn vẹn.


Hai chiếc răng nanh nhỏ nhọn hoắt nhô ra. Lần này dễ dàng hơn nhiều, thành công xé toạc lớp da thịt. Máu nóng hổi làm dịu cổ họng đã khô khát từ lâu.
 

Dung Khâm uống từng ngụm từng ngụm, đã quên mất ban đầu mình muốn ăn thịt. Bản năng của huyết tộc đã thức tỉnh trong tiềm thức.


Cảm giác đói khát như thiêu đốt nhanh chóng biến mất, cái bụng xẹp lép cũng nhanh chóng đầy lên.
 

Tiểu Dung Khâm cảm thấy thoải mái như lần đầu tiên được tắm nước nóng, cơ thể nhẹ bẫng, vô cùng thỏa mãn.
Cậu dần chìm vào giấc ngủ, hơi thở nhẹ nhàng, chậm rãi.


Chỉ còn lại “con mồi” bất ngờ bị đánh thức trong quan tài, ngơ ngẩn nhìn đứa trẻ đang nằm trên cổ tay mình, không thể tin nổi.
Bên trong quan tài tối đen như mực.
Nhưng huyết tộc vốn là loài sinh ra trong bóng tối nên vẫn nhìn rõ mọi thứ.


Mobius nhìn chằm chằm nửa bên mặt của đứa trẻ, lông mày dần nhíu lại.
Đứa ấu tể này khắp người dơ dáy, lộn xộn. Chỉ có cái miệng duy nhất sạch sẽ thì lại đang ngậm lấy cổ tay hắn, quần áo của hắn cũng bị làm bẩn.
 

 

Một vị quân vương huyết tộc chưa bao giờ mất thể diện như thế, nhưng lại không có chút tức giận nào, ngược lại còn có cảm giác thân thuộc một cách bản năng với đứa ấu tể trước mặt.
“Một đứa trẻ loài người?”
“Ai?”
“Từ đâu mà tới?”
“Sao có thể nuôi một đứa trẻ thành ra thế này chứ?!”
Nếu là hắn nuôi, chắc chắn phải…
Huyết tộc quân vương bất giác suy tư, không bận tâm đến việc đứa trẻ này từ đâu mà tới. Chắc chắn là do bông hoa vụng về kia.
 

Hắn còn thắc mắc tại sao khi đang ngủ lại cảm thấy cơ thể thiếu đi một thứ gì đó.
Thì ra là bị tên nhóc đói bụng này hút đi.
Mobius chọt chọt vào trán tên nhóc, giơ tay đẩy nắp quan tài ra, ánh nến mờ ảo chiếu vào.
 

Không biết là ánh nến làm mọi thứ trở nên rõ ràng hơn, hay bóng tối đã che giấu sự dơ bẩn của Dung Khâm.
Giờ nhìn lại tiểu Dung Khâm.
 

Hắn phát hiện đứa trẻ này từ đầu đến chân không có một chỗ nào sạch sẽ. Mặt dơ, tay dơ, miệng cũng dơ. Nước bọt trong suốt hòa lẫn với máu chưa nuốt hết chảy khắp nơi.
Đây quả là một “cục bông” siêu cấp dơ bẩn!!!
Phải có người tắm rửa sạch sẽ cho nó ngay!!!
Sao lại có thể dơ như vậy?!!
Tình thương của cha vừa chớm nở trong lòng vị quân vương mắc bệnh sạch sẽ nghiêm trọng đã tan biến, hơn nữa còn có chút ghét bỏ.
 

Hắn dùng hai ngón tay nhấc cổ áo sau lưng cậu bé, vội vàng ném ra khỏi quan tài.
Huyết Ngọc Hoa vội vàng đưa cành lá ra đón đỡ. Bông hoa to như chậu rửa mặt nhanh chóng nở ra, đỡ lấy tiểu Dung Khâm, đồng thời lần đầu tiên bày tỏ sự bất mãn với vị quân vương huyết tộc mà nó đã bảo vệ hàng nghìn năm.


“Người sao có thể ném tiểu điện hạ đi như vậy?”
“Đây là con của người!”
“Ấu tể của người!!”
“Con ruột của người!!!”
Huyết Ngọc Hoa kiêu hãnh như thể nó đã làm được một việc vĩ đại, đầu ngẩng cao, vẫn ôm Dung Khâm trong lòng.
Hệt như một tên thái giám dựa hơi hoàng tử, chỉ trỏ với chủ tử đang ngồi trong quan tài.
“Người mở to mắt mà nhìn xem! Nhìn xem! Ai đây! Là ai cơ!”
 

Huyết Ngọc Hoa khản cả giọng hét lên.
Mobius đang định giáo huấn bông hoa dĩ hạ phạm thượng này.
Khoan đã…
Có gì đó không đúng lắm.
“Ngươi nói ai?” Mobius không thể tin nổi.
Huyết tộc quân vương cười lạnh: “Ngươi không thể chỉ vì nó uống máu của ta mà coi nó là con ta được.”
“Ta có con hay không, chẳng lẽ chính ta không rõ sao?”
Câu hỏi nghi vấn, nhưng ngữ điệu lại là khẳng định.
 

Huyết Ngọc Hoa mà không sợ đánh không lại chủ tử, thì đã dùng đầu nhọn của dây leo chọc vào cái đầu ngủ mê man của vị quân vương huyết tộc này rồi.
“Đúng là ấu tể của người! Bằng không tại sao ta lại để nó vào quan tài của người? Người khác mà uống máu của người thì chỉ có nổ tung xác chết thôi, tiểu ấu tể này lại không sao cả! Còn ngủ ngon đến thế cơ mà~”
“Ngủ ngon đến thế cơ mà~”
 

Câu cuối cùng là Huyết Ngọc Hoa nói với tiểu Dung Khâm, giọng đầy yêu thương.
Mobius nổi hết cả da gà.
Nhưng lời này cũng có chút lý.


Mobius nghi ngờ liếc nhìn ấu tể đang ngủ ngon lành trong lòng bông hoa, nhưng cuối cùng vẫn giữ vững ý kiến của mình.
 

Đầu óc hắn đâu có hư, làm sao đến việc mình có con hay không cũng không biết.
Hơn nữa, huyết tộc chịu lời nguyền kép của ác quỷ và thiên thần, đã hàng nghìn năm không có ấu tể.
 

Nếu có một đứa trẻ xuất hiện, chẳng phải cả tộc huyết tộc sẽ nổ tung sao.
“Không thể nào!”
“Tuyệt đối không thể nào!!”
“Làm sao ta có con được chứ!!!”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play