Một tiếng nổ lớn xé toạc màn đêm tĩnh mịch, cột đèn đường không báo trước mà đổ sầm xuống, chắn ngang đường cái, khiến cả con đường chìm trong bóng tối.
Chiếc Bentley màu đen dừng cách cột đèn khoảng một mét. Mảnh vỡ của chiếc đèn vỡ tung, bắn vào cửa kính xe.
“Suýt nữa thì toi!” Thanh niên ngồi ở ghế lái bị cảnh tượng kinh hoàng đó làm cho mất bình tĩnh. May mà anh kịp thời dừng xe, anh vội vỗ vỗ ngực mình.
Ngồi ở ghế sau, Phong Thần cau mày hỏi: “Kim Trì, giờ quay đầu lại còn kịp không?”
Kim Trì bật đèn xe, thò đầu ra ngoài cửa sổ nhìn một lượt. Vẻ may mắn vừa rồi đã biến mất hoàn toàn trên gương mặt anh. “Sếp, chỉ có thể bỏ xe thôi. Con đường này vốn đã hẹp, chúng ta lại lao thẳng tới, không thể đi tiếp. Nếu quay đầu lại, có khi lại đụng phải mấy người kia.”
Phong Thần rút chiếc hộp nhỏ dưới ghế ra, nhập mật mã rồi mở khóa. Bên trong là vài khẩu súng lục tinh xảo, ánh lên vẻ sắc lạnh dưới ánh trăng. “Bỏ xe.” Phong Thần lấy nhanh hai khẩu, dứt khoát mở cửa xe nhảy xuống.
“Đi vào ngõ hẻm!” Phong Thần nói tiếp.
Kim Trì không nói gì, anh bám sát phía sau Phong Thần, cả hai nhanh chóng lách mình vào con hẻm nhỏ bên cạnh.
Khu hẻm này vốn nổi tiếng phức tạp. Dù đã nửa đêm, nhưng đây lại là thời điểm những ngóc ngách tối tăm này tụ tập đủ loại người: dân cờ bạc, người nghiện ma túy, hay những kẻ say xỉn…
Tiếng bước chân hỗn loạn xua tan sự tĩnh lặng của con hẻm. Vài người cầm đèn pin soi khắp nơi, dường như đang tìm kiếm ai đó. Những gã say rượu và dân cờ bạc mắt đỏ ngầu gào lớn: “Mấy người là ai? Muốn làm gì?”
“Đoàng” một tiếng, chai rượu trên tay gã say vỡ tan, bàn tay bị một viên đạn bắn thủng một lỗ. Máu tuôn ra khiến hắn sợ tới mức không dám kêu một tiếng. Những người trong hẻm hoảng loạn thi nhau chạy lùi lại.
“Bọn chúng có súng, không phải cùng một nhóm với những kẻ vừa truy đuổi chúng ta.” Kim Trì mím môi, mặt tái nhợt.
Phong Thần áp sát vào tường. Sắc mặt hắn không hề thay đổi, dường như càng trong những thời khắc nguy hiểm, hắn lại càng bình tĩnh.
Đây là một con ngõ cụt, họ không có đường thoát. Nếu bọn chúng xông vào, họ chỉ có thể dùng súng lục để chống trả. Dĩ nhiên, may mắn hơn thì có lẽ bọn chúng sẽ bỏ qua góc ngõ này mà đi thẳng đến nơi khác tìm người.
“Đoàng”, một tiếng nữa vang lên, nghe nặng nề và lớn hơn tiếng súng vừa nãy.
Phong Thần và Kim Trì nhìn nhau. “Không ổn!” Sắc mặt Phong Thần thay đổi. Cả hai cùng nghe thấy một tiếng r*n rỉ, có vật gì đó vừa rơi xuống phía sau họ.
Người bên ngoài nghe thấy tiếng động lớn, đang bước chân về phía này. Kim Trì có thể thấy ánh đèn pin ngày càng sáng.
Kim Trì cầm súng lục lên, chuẩn bị nổ súng vào đầu bất kỳ ai vừa bước tới. Phong Thần thì quay người lại, đối phó với cái thứ vừa rơi xuống đất.
Nhờ ánh trăng, Phong Thần thấy cái vật màu trắng cuộn tròn trên đất đột nhiên đứng thẳng lên.
Là một người?!
Phong Tiêu Dương ngáp một cái. Cậu hoàn toàn không hiểu, rõ ràng đang ngủ ngon lành trên giường, tại sao mông lại đau nhói, và khi tỉnh lại thì đã ở một nơi xa lạ.
“Hồng Thiều…” Ánh đèn quá mờ, Phong Tiêu Dương chỉ nhìn thấy mờ mờ, bèn gọi tên thị nữ của mình.
“Cậu là ai?!” Phong Thần nhìn thiếu niên chậm rãi đi ra từ chỗ tối, bản năng cảm thấy có gì đó không ổn, hắn chưa vội ra tay.
Dưới ánh đèn lờ mờ, thiếu niên cuối cùng cũng lộ rõ mặt. Cậu mặc một chiếc áo choàng màu trắng cực kỳ rộng thùng thình, cổ áo quá rộng để lộ cả xương quai xanh và một phần ngực, làn da trắng muốt. Cậu lười biếng ngáp một cái, nhấc chân bước về phía trước. Vài tên vừa đi qua góc cua đột nhiên nhìn thấy bóng Phong Tiêu Dương, giật mình lùi lại một bước.
“Bắt lấy hắn!” Một tên chỉ vào cậu và hét lên.
Chỉ một câu đó cũng đủ làm Phong Thần hiểu rằng thiếu niên trước mặt không cùng phe với đám người đang truy đuổi họ.
“Tớ gan! Các ngươi là ai?” Phong Tiêu Dương lạnh mặt, lấy ra khí thế thường ngày, nhưng không ngờ đám người đó không hề dừng lại mà xông thẳng tới, trong tay còn cầm thứ gì đó màu đen.
Phong Tiêu Dương cảm thấy uy nghiêm của mình bị thách thức, cậu đột nhiên tiến lên hai bước, nhưng không ngờ nhấc chân quá mạnh, lập tức dẫm phải vạt áo dài.
“Bịch!”
Phong Thần có chút há hốc mồm nhìn thiếu niên vốn dĩ khí thế rất mạnh lại ngã sấp mặt xuống trước mặt đám người kia.
Kim Trì, người đã sẵn sàng chiến đấu, cũng không nhịn được đưa tay che mặt.
Đám truy binh kia có lẽ cũng không ngờ người này lại vô dụng đến thế, bọn chúng sững sờ vài giây. Tận dụng khoảng thời gian đó, Phong Thần một phát súng bắn trúng tay kẻ cầm đầu. Kim Trì theo sau cũng nổ súng. Đám người kia bị đánh úp, vội vàng chĩa súng về phía Phong Thần.
“Thuật hỏa dược nổ?” Phong Tiêu Dương vừa xoa đầu vừa lơ mơ bò dậy, thì thấy một viên ám khí bay về phía mình.
Sắc mặt Phong Tiêu Dương khẽ biến, tay vừa động, một lá bùa bay ra ngoài, đồng thời cậu hét lớn: “Dừng!”
Mọi người đang đánh nhau hăng say đều giật mình. Tấm bùa đó bay đến giữa không trung rồi lại rơi xuống một cách nhẹ nhàng, không có chuyện gì xảy ra… Nhưng đúng lúc đó, viên đạn lại bay trúng vào cánh tay của Phong Tiêu Dương.
Đau quá! Phong Tiêu Dương trợn tròn mắt, vừa định kêu đau lại nuốt ngược vào trong. Không được, không được, sư phụ đã dặn, là quốc sư thì không được mất mặt trước người ngoài, phải bình tĩnh, bình tĩnh…
Sau đó, Phong Thần thấy thiếu niên kỳ quặc kia đột nhiên lại ngồi xổm xuống, dùng ngón tay vẽ gì đó trên đất, miệng lẩm bẩm: “Chẳng lẽ vừa nãy mình ném sai bùa rồi? Không đúng, rõ ràng là ném đúng tấm đó mà! Chẳng lẽ không phải màu tím à?”
Sắc mặt Phong Thần tối sầm lại, chỉ cảm thấy cậu ta thật là làm hỏng việc. Với số lượng người cầm súng đông thế này, hắn và Kim Trì không thể chống cự được, chỉ có thể tranh thủ chạy trước thôi! Hắn thì không rảnh để lo, một chút thiện tâm lúc này có thể sẽ khiến họ mất mạng. Chỉ có thể trách cậu xuất hiện không đúng lúc…
Phong Thần giơ tay tập trung hỏa lực vào chỗ có ít người nhất.
Kim Trì hiểu ý, hai người nhanh chóng chạy về phía đó. Đám người kia tưởng thiếu niên đang ngồi xổm dưới đất là để giúp Phong Thần yểm trợ, tức giận đến mức lại chĩa súng bắn về phía hắn.
Phong Tiêu Dương đột nhiên đứng bật dậy, hét lớn: “Dừng!”
Cậu lại ném ra một lá bùa. Với bài học từ lần trước, đám người kia lần này không hề dừng lại mà xông thẳng tới. Có kẻ còn mắng một câu: “Thằng nhóc này ngu à!” Vừa dứt lời, lá bùa bay đến giữa không trung đột nhiên bốc cháy, rất nhanh trong không khí vang lên tiếng “bạch bạch bạch”.
Lần này, tất cả mọi người đều há hốc mồm.
Những viên đạn vừa bắn ra đều nổ tung giữa không trung, còn phát ra những đốm lửa nhỏ.
Còn những người đang định xông tới thì không thể cử động được nữa, giống như trong tiểu thuyết kiếm hiệp bị người ta điểm huyệt vậy. Bọn chúng kinh hãi đến chết, nhìn Phong Tiêu Dương với ánh mắt thay đổi hoàn toàn, không ngừng hoảng loạn kêu to: “Có ma! Có ma, á á á…”
“Mày là quái vật gì! Đừng tới đây! Đừng tới đây…”
Phong Tiêu Dương nhìn bọn chúng chỉ có thể kêu mà không thể động, tức thì thở phào nhẹ nhõm. Cậu vén tay áo, nhéo nhéo cánh tay bị thương, lẩm bẩm một cách bực bội: “Đây là cái ám khí gì vậy?” Sau đó, cậu dùng ngón tay trực tiếp bóp lấy viên đạn, gỡ nó ra khỏi cánh tay.
Mọi người nhìn thấy cảnh này đều kinh sợ, cứ như đang nhìn một con quái vật. Sợ tới mức không dám kêu nữa.
“Rốt cuộc đây là nơi nào?” Phong Tiêu Dương bối rối nhìn thoáng qua con hẻm lờ mờ. Những người kia, và cả khung cảnh xung quanh, đều khiến cậu cảm thấy vô cùng xa lạ. “Ai có lá gan lớn thế, dám ném mình đến nơi này?”
Vết thương của Phong Tiêu Dương đau muốn chết, cậu vội vàng tìm thuốc kim sang trong áo. Tìm thấy, cậu đổ vội vào vết thương. Cơn đau rát từ vết thương truyền đến, cậu cắn chặt môi dưới, cố gắng giữ tỉnh táo, không thèm nhìn đến những người bị mình định thân, chậm rãi đi về phía cuối hẻm. Đi được hai bước, Phong Tiêu Dương mới phát hiện ra có gì đó sai sai.
Ống tay áo quá lớn, vai quá rộng, vạt áo cũng quá dài… Rõ ràng chiếc áo choàng lúc trước rất vừa vặn, giờ lại dài thêm một đoạn khó hiểu!
Phong Tiêu Dương chỉ còn cách bực bội vén vạt áo lên, bước nhanh hơn.
Đêm nay ánh trăng chẳng sáng chút nào, con hẻm chỉ nhờ vào ánh đèn lờ mờ cách đó không xa để soi sáng.
Phong Thần không nhìn rõ khuôn mặt của thiếu niên kỳ lạ kia, nhưng hắn thấy cậu mặc áo choàng trắng, thi triển một loại ‘pháp thuật’ thần kỳ để cứu mình. Cậu dường như rất mạnh, dù trúng đạn cũng không hề kêu đau, còn có thể bình thản lấy viên đạn ra, rồi không nhanh không chậm đi ra ngoài… Dưới ánh sáng mờ ảo, cậu trong mắt Phong Thần trở thành một nhân vật giống như thần tiên tinh quái nào đó.
Thanh thoát như tiên…
Phong Thần thậm chí còn nảy ra một ảo tưởng viển vông trong chốc lát. Chẳng lẽ thiếu niên này là sứ giả của ánh trăng?
Khi mặt trời buổi sáng hôm sau mọc lên từ đường chân trời, Phong Thần và Kim Trì lần lượt lấy lại được tự do. Chỉ có đám người trông như xã hội đen kia vẫn bị định thân ở đó, vài người quần còn ướt sũng, chắc là đã sợ đến tè ra quần.
Phong Thần nới lỏng xương cốt cứng đờ, không nói hai lời, lập tức nổ súng giải quyết bọn chúng, rồi cùng Kim Trì rời khỏi nơi này.
Khi trời sáng, Phong Thần không còn cảm thấy sợ hãi nữa. Họ quay trở lại chiếc xe trước đó, Kim Trì khởi động xe và quay đầu lại. Vừa lái xe, anh vừa khó hiểu hỏi: “Sếp, không phải cậu không thích giết người sao? Sao lần này lại giải quyết hết bọn chúng vậy?”
Phong Thần châm một điếu thuốc, thản nhiên nói: “Chuyện tối qua không thể để bọn chúng nói ra ngoài.”
Nghe đến đây, Kim Trì lập tức phấn khích, hoàn toàn mất đi vẻ điềm tĩnh thường ngày ở công ty: “Sếp! Cậu nói thiếu niên tối qua là ai vậy? Cái chiêu đó của cậu ấy cứ như là yêu thuật ấy!”
Phong Thần không vui: “Gọi đó là pháp thuật.”
Kim Trì khụ một tiếng, lại có chút lo lắng: “Khi nào mà ở Dung Thành lại xuất hiện một nhân vật lợi hại như vậy? Chúng ta có cần điều tra kỹ về cậu ta không?”
“Ừ, cần phải điều tra.”
Kim Trì còn muốn nói gì đó, quay đầu lại thì đột nhiên phát hiện sếp của mình đang thất thần. Chẳng lẽ hắn đang suy nghĩ xem ai là kẻ đứng sau vụ ám sát này? Kim Trì im lặng, không làm phiền sếp suy nghĩ nữa.
Một lúc lâu sau, anh mới nghe thấy sếp của mình đột nhiên lên tiếng: “Kim Trì, cậu nói trên đời này thật sự có thần tiên không?”
Kim Trì quay đầu lại, đối diện với biểu cảm của Phong Thần: “… À, chắc là có đấy.” Sao anh lại có cảm giác biểu cảm của sếp có chút… hâm mộ (tâm hồn thiếu nữ) thế nhỉ!