Cố Nhược Nghiên thấy tâm trạng Trì Ân Ninh không tốt, liền rủ cô ra bờ sông cho khuây khỏa.
Trì Ân Ninh nhìn mặt sông lấp lánh ánh nước, bất giác nhớ lại lần đầu gặp Sở Lê Xuyên.
Lúc đó, Sở Lê Xuyên mặc một bộ đồ rằn ri, khắp người bê bết máu, nằm thoi thóp bên bờ sông, trong lòng bàn tay vẫn nắm chặt thứ gì đó.
Cô cố gắng đánh thức anh, đợi anh có chút ý thức thì anh lại bảo cô mau đi đi, nói rằng có nguy hiểm.
Trì Ân Ninh nào có để tâm đến chuyện đó, cô vội gọi xe cứu thương đưa Sở Lê Xuyên đến bệnh viện.
Tình hình của anh lúc ấy vô cùng nguy kịch, nếu chậm một phút thôi thì đã không cứu được.
Nghĩ đến đây, Trì Ân Ninh vừa thấy quặn lòng, lại vừa cảm thấy thật ngọt ngào.
Dù là cô đã cứu Sở Lê Xuyên, nhưng cũng chính anh là người đã thắp lại trong cô hy vọng vào cuộc sống.
Cố Nhược Nghiên thấy ánh mắt Trì Ân Ninh trống rỗng thì đột nhiên nhớ ra, năm đó Trì Ân Ninh đã đến chính nơi này để tự sát, cô vội vàng đưa Trì Ân Ninh và Hân Hân về nhà.
Sở Lê Xuyên đưa Dương Dương về khách sạn.
Dương Dương chơi mệt lử, vừa nằm lên giường đã ngủ thiếp đi.
Sở Lê Xuyên nhìn mấy túi lớn túi nhỏ trong tay Lâm Phóng, gật đầu khen ngợi.
Lâm Phóng được khen thì vui ra mặt:
"Theo sếp bao nhiêu năm, chỉ cần một ánh mắt của sếp là tôi biết sếp đang nghĩ gì ngay."
Sở Lê Xuyên vờ giơ tay đấm Lâm Phóng một cái, dọa anh ta sợ đến mức vội vàng bỏ chạy:
"Tôi đi đưa cho Hân Hân ngay đây, con bé chắc chắn sẽ mừng lắm."
Sở Lê Xuyên tìm được chìa khóa nhà Trì Ân Ninh trong túi rồi đưa cho Lâm Phóng:
"Dùng xong thì trả lại."
"Đảm bảo không làm lỡ việc về nhà của sếp."
Lâm Phóng cười hì hì rồi đi ra ngoài.
Mỗi lần nhắc đến Hân Hân và thiếu phu nhân, ánh mắt sếp lại dịu dàng đến lạ.
Sếp vui thì đương nhiên Lâm Phóng cũng vui.
Trì Ân Ninh vừa về đến cửa khu chung cư thì một người đàn ông mặc vest đi giày da từ trên lầu đi xuống, suýt chút nữa thì đụng phải Hân Hân.
Trì Ân Ninh vội vàng ôm lấy con gái.
Người đàn ông kia nhìn thấy hai mẹ con, thái độ vô cùng lịch sự cung kính, gật đầu chào Trì Ân Ninh.
Trì Ân Ninh thầm thấy khó hiểu.
Cô không quen người đàn ông này.
Nhưng cô đã gặp anh ta hai lần ở cổng khu nhà, hình như anh ta đang đợi ai đó, cứ dựa vào gốc cây hút thuốc.
Trì Ân Ninh gật đầu đáp lại rồi dẫn Hân Hân lên lầu.
Cửa phòng vừa mở ra, trước cửa đã chất một đống đồ chơi và váy vóc.
Trì Ân Ninh thắc mắc, Sở Lê Xuyên đang ở cùng An Nhiên, làm sao có thời gian qua đây tặng quà được?
Hân Hân tưởng chú về nên vui vẻ chạy vào nhà.
"Chú ơi, chú ơi!"
Hân Hân tìm khắp phòng nhưng không thấy Sở Lê Xuyên, cô bé bĩu môi, đôi mắt to ngấn nước.
"Sao chú không có ở nhà ạ? Chú lại đi ra ngoài rồi sao?"
Trì Ân Ninh vội lấy đồ chơi Sở Lê Xuyên mua để dỗ Hân Hân, nhưng cô bé không gặp được chú thì quà gì, váy đẹp gì cũng chẳng còn hấp dẫn nữa.
"Mẹ ơi, khi nào chú về ạ?"
Hân Hân nhào vào lòng Trì Ân Ninh, khẽ thút thít.
Cố Nhược Nghiên thấy rất đau lòng, cô ôm Hân Hân dỗ dành một lúc nhưng cô bé vẫn không vui lên được.
Cố Nhược Nghiên mắng to Sở Lê Xuyên là kẻ vô trách nhiệm, định nói cho Hân Hân biết gã đàn ông kia đã ngoại tình và sẽ không bao giờ quay lại nữa, nhưng bị Trì Ân Ninh ngăn cản.
Trì Ân Ninh kiên nhẫn giải thích với Hân Hân rằng cô và Sở Lê Xuyên kết hôn theo hợp đồng, họ sắp ly hôn rồi, và Sở Lê Xuyên sẽ không quay về nữa.
Hân Hân "oa" một tiếng rồi bật khóc.
Trì Ân Ninh dù rất đau lòng nhưng không dỗ dành, cô đợi Hân Hân khóc mệt rồi mới lau nước mắt cho con bé.
"Khóc xong chưa con?" Trì Ân Ninh hỏi.
Hân Hân nức nở lắc đầu.
"Vậy thì con cứ khóc thêm một lúc nữa đi."
Trì Ân Ninh để Hân Hân ngồi trên sofa khóc tiếp, còn cô thì tỏ ra như không có chuyện gì, bắt đầu dọn dẹp phòng.
Cố Nhược Nghiên muốn dỗ Hân Hân nhưng bị Trì Ân Ninh ngăn lại.
"Cứ để con bé khóc đi, khóc xong là sẽ ổn thôi."
Trì Ân Ninh cũng muốn khóc, nhưng cô không thể, tất cả nước mắt và nỗi đau lòng chỉ có thể nén sâu vào đáy lòng.
Cô dọn dẹp theo thói quen của Sở Lê Xuyên, lau sạch gầm giường, dùng dung dịch khử trùng cọ rửa phòng tắm, sau đó phun cồn khắp nơi rồi mở cửa sổ cho thông thoáng.
Cố Nhược Nghiên biết, mỗi lần tâm trạng không tốt là Trì Ân Ninh lại dọn dẹp nhà cửa.
Cô rất muốn an ủi bạn mình, nhưng lại chẳng biết phải nói gì.
Trì Ân Ninh dọn dẹp xong, mồ hôi ướt đẫm người, tâm trạng cũng khá hơn một chút.
Cô tắm xong đi ra thì Hân Hân đã khóc không nổi nữa.