Sở Lê Xuyên nhìn thấy tên người gọi đến là từ đồng hồ điện thoại của Dương Dương, anh lập tức bắt máy.

Trong điện thoại vang lên tiếng khóc của một cậu bé, vừa khóc vừa la:

"Không, không, con không muốn. . ."

Xen lẫn vào đó là tiếng một người phụ nữ nhẹ nhàng dỗ dành.

Tiếng khóc của cậu bé quá lớn, Trì Ân Ninh không nghe rõ được giọng của người phụ nữ, chỉ cảm thấy giọng nói đó có chút quen tai.

Giọng nói quen thuộc, mùi nước hoa quen thuộc, chẳng lẽ người phụ nữ đã sinh con cho Sở Lê Xuyên là người cô quen biết sao?

Sở Lê Xuyên nói "Đến ngay" rồi cúp máy, lập tức rời giường vào phòng tắm rửa mặt.

Từ khi làm mẹ, Trì Ân Ninh không thể nghe được tiếng trẻ con khóc, tim cô luôn đau thắt lại.

Cô cũng vội vàng rời giường, giúp Sở Lê Xuyên chuẩn bị quần áo sạch, rồi lấy túi zip đựng thuốc kháng viêm mà Sở Lê Xuyên cần uống.

"Con bé khóc dữ vậy, có phải bị bệnh không?" - Trì Ân Ninh lo lắng hỏi.

"Không biết."

Sở Lê Xuyên rửa mặt xong, thay quần áo, nhận lấy thuốc Trì Ân Ninh đưa, bỏ vào túi rồi ra cửa thay giày.

Trì Ân Ninh một mặt dặn dò Sở Lê Xuyên nhớ uống thuốc sau bữa ăn, một mặt ngồi xuống dùng khăn lau sạch đôi giày của anh, rồi giúp anh xỏ giày vào.

Sở Lê Xuyên sững người tại chỗ, cúi đầu nhìn cô vợ nhỏ, đôi môi mấp máy như muốn nói gì đó.

Trì Ân Ninh ngẩng đầu, mỉm cười với anh:

"Tay anh bị thương, không tiện."

Sở Lê Xuyên nhìn Trì Ân Ninh thật sâu, cuối cùng không nói gì, anh mở cửa xuống lầu.

Trì Ân Ninh đứng ở cửa, nhìn cầu thang trống rỗng, cho đến khi không còn nghe thấy tiếng bước chân vội vã của người đàn ông nữa, cô mới đóng cửa lại, quay về phòng khách, ngồi thất thần trên ghế sofa.

Cô bất động, ánh mắt vô hồn nhìn vào khoảng không trước mặt.

Căn phòng thật yên tĩnh!

Yên tĩnh đến mức trái tim cô cũng trở nên trống rỗng!

***

Dương Dương đuổi An Nhiên và chị Đinh ra khỏi phòng.

Tiểu tổ tông một khi đã nổi giận thì không ai dám chọc vào, họ chỉ có thể lo lắng đứng canh ngoài cửa.

Sở Lê Xuyên bước ra khỏi thang máy, An Nhiên vội vàng chạy đến, đang định nói gì đó thì Sở Lê Xuyên đã lạnh lùng lướt qua cô, đi thẳng vào phòng khách sạn.

An Nhiên muốn đi theo, nhưng cánh cửa đã đóng sầm lại trước mặt cô.

An Nhiên giơ tay lên định gõ cửa, nhưng cuối cùng vẫn không dám.

Cô ta nắm lấy tay chị Đinh, cầu xin:

"Chị Đinh, tối qua em uống say quá, không tỉnh táo, nhớ Dương Dương quá nên mới bảo chị đưa nó đến đây vào lúc nửa đêm."

"Chị biết tính của Lê Xuyên, anh ấy không chịu được việc Dương Dương phải chịu một chút ấm ức nào, anh ấy sẽ nổi giận với em mất! Em là mẹ ruột của Dương Dương, em cũng rất yêu nó mà!"

"Cô An, tôi hiểu, cô sẽ không làm hại tiểu thiếu gia đâu."

Chị Đinh ngoài miệng thì đồng ý, nhưng trong lòng lại thầm oán.

Bây giờ mới biết sợ à! Tối qua đã nghĩ gì vậy?

Trẻ con không được ngủ đủ giấc, tính tình sẽ rất cáu kỉnh, dù có đợi đến sáng mai mới đưa tiểu thiếu gia đến Vân Thành thì cũng sẽ không khiến cậu bé khóc lóc lâu như vậy.

"Nhưng Lê Xuyên không nghĩ vậy! Chị Đinh, chị giúp em nghĩ cách đi, vào xem tình hình thế nào! Tìm cách nói với Dương Dương rằng thằng bé nhớ mẹ quá, đêm không chịu ngủ nên chị mới phải đưa nó đến Vân Thành tìm em."

Chị Đinh tỏ vẻ khó xử:

"Cô An, cậu chủ đang ở trong đó, tôi không dám vào."

"Dương Dương bình thường đều do chị chăm sóc, chị nghĩ cách đi! Cứ nói là. . . cứ nói là mang đồ cho Dương Dương, hay gì đó!" - An Nhiên thúc giục, đẩy nhẹ chị Đinh một cái.

Chị Đinh hết cách, đành liều mình gõ nhẹ cửa phòng.

Sở Lê Xuyên mở cửa, ánh mắt anh âm u, giọng nói lạnh lẽo:

"Chuyện gì?"

Chị Đinh sợ đến toát mồ hôi lạnh:

"Cậu. . . cậu chủ, tôi muốn hỏi tiểu thiếu gia, bữa sáng muốn ăn gì ạ?"

"Nó ngủ rồi, đợi nó dậy rồi nói sau."

Sở Lê Xuyên nói xong, đóng cửa lại.

Chị Đinh vỗ ngực, thở phào một hơi dài.

An Nhiên cũng thở phào nhẹ nhõm.

Nhưng cô ta vẫn lo sợ, không biết sau khi Dương Dương tỉnh dậy có mách lẻo với Sở Lê Xuyên không.

***

Trì Ân Ninh đến chùa Lăng Nghiêm làm việc, cả buổi sáng cô đều như người mất hồn.

Lý Tưởng nhìn thấy cô, mấy lần định nói chuyện nhưng Trì Ân Ninh đều không để ý.

Đến giờ ăn trưa, Lý Tưởng vẫn bước đến, nói với Trì Ân Ninh:

"Chị Ân Ninh! Sao chị không để ý đến em? Chỉ vì em không nói cho chị biết quan hệ của em với Hà Lỗi sao?"

"Em và Hà Lỗi đã chia tay rồi! Chị nói đúng, em không nên cưới một người như vậy."

"Lý Tưởng, tôi nói những lời đó khi nào?"

Trì Ân Ninh quả thực cảm thấy Hà Lỗi không xứng với Lý Tưởng, nhưng cô chưa bao giờ nói ra.

Cô không có thời gian để xen vào chuyện tình cảm của người khác, càng không muốn rước phiền phức vào người.

Thời gian của cô còn không đủ để kiếm tiền nuôi con gái, chuyện của người khác cô căn bản không quan tâm.

"Chị tuy không nói, nhưng ý của chị là như vậy." - Lý Tưởng cố chấp nói.

Trì Ân Ninh không muốn tranh cãi về vấn đề này, cô ôm hộp cơm đổi chỗ khác, tiếp tục ăn.

Lý Tưởng đỏ mắt, nhìn Trì Ân Ninh một lúc rồi ngồi vào chỗ cô vừa ngồi, bắt đầu ăn cơm.

Hà Lỗi gửi cho cô mấy tin nhắn, đều là cầu xin Lý Tưởng quay lại.

Lý Tưởng cầm điện thoại, suy nghĩ một lúc rồi gửi một tin nhắn:

"Em kết hôn, phải có nhà, và phải là nhà đã trả hết tiền, xe cũng phải trả hết tiền! Em không muốn sau khi kết hôn lại phải lo trả nợ nhà, nợ xe, tăng thêm gánh nặng cho cuộc sống. Hơn nữa, nhà phải có tên em!"

"Em yêu, anh hứa, chắc chắn sẽ có nhà có xe, đều đã trả hết tiền, chờ tin tốt của anh nhé!"

Trì Ân Ninh ăn cơm xong, cuối cùng vẫn không nhịn được mà gửi một tin nhắn cho Sở Lê Xuyên, hỏi anh đã cắt chỉ chưa, buổi chiều có thời gian không.

Trì Ân Ninh muốn giải quyết dứt điểm chuyện giữa họ càng sớm càng tốt, không muốn tiếp tục bị kẹt ở giữa, giống như một kẻ ngoại tình chịu đủ dày vò.

Sở Lê Xuyên đang ăn trưa với Dương Dương, thấy tin nhắn của Trì Ân Ninh, anh không trả lời mà nói với Dương Dương.

"Chiều nay bố có việc, ra ngoài một lát rồi về ngay."

Dương Dương gật đầu, tiếp tục ăn cơm một cách nghiêm túc.

Thằng bé chưa bao giờ quan tâm bố đi đâu, về lúc nào.

Nó thích tự chơi một mình hơn, đông người ngược lại rất ồn ào.

An Nhiên lén nhìn Sở Lê Xuyên đối diện, thầm đoán ai vừa nhắn tin.

Sở Lê Xuyên liếc nhìn một cái đã định đi ra ngoài, chẳng lẽ là Trì Ân Ninh?

An Nhiên siết chặt đôi đũa trong tay, chọc lia lịa vào bát cơm.

Sở Lê Xuyên là của cô ta!

Cô ta không cho phép bất cứ ai cướp anh đi!

An Nhiên nói dối là đi vệ sinh, cô ta đứng dậy rời khỏi phòng bao, đi ra ngoài nhà hàng, rồi đến cửa hàng hoa bên cạnh.

Cô ta giả vờ hỏi giá vài loại hoa nhưng không mua, rồi cố tình để váy áo của mình quét qua những đóa hoa, sau đó bước ra khỏi cửa hàng.

An Nhiên quay lại phòng bao, tiếp tục ăn cơm, nói rằng chiều nay muốn đưa Dương Dương đi dạo các điểm tham quan ở Vân Thành.

Dương Dương không muốn đi, nó muốn về khách sạn chơi đồ chơi.

"Dương Dương, con không thể không tiếp xúc với thế giới bên ngoài, cứ mãi nhốt mình trong phòng được." - An Nhiên nhẹ nhàng nói.

Dương Dương không để ý đến cô ta, đặt đũa xuống.

Chị Đinh thấy Dương Dương đã ăn no, liền đưa thằng bé vào phòng vệ sinh rửa tay.

"Lê Xuyên, chiều nay anh cùng em đưa Dương Dương đi chơi nhé! Có anh ở đây, Dương Dương chắc chắn sẽ chịu đi." - An Nhiên nói.

"Chiều nay có việc, xong việc sẽ cùng Dương Dương đi."

Sở Lê Xuyên nói năng lạnh lùng, không hề cho An Nhiên một chút thiện cảm nào.

Bàn tay An Nhiên dưới gầm bàn siết chặt thành nắm đấm.

Vì người phụ nữ đó mà Sở Lê Xuyên ngay cả Dương Dương cũng bỏ rơi!

Sở Lê Xuyên đứng dậy đi ra khỏi phòng bao, chị Đinh dắt tay Dương Dương từ phòng vệ sinh ra, cùng nhau đi ra khỏi nhà hàng.

Dương Dương nhìn thấy quả bóng bay hình Siêu nhân Áo giáp trước cửa hàng hoa, liền giằng tay chị Đinh ra định chạy đến.

Chị Đinh phản ứng nhanh, vội vàng ôm Dương Dương lại:

"Tiểu thiếu gia, con bị dị ứng phấn hoa, không được vào cửa hàng hoa!"

"Dương Dương, ở khách sạn cũng có bóng bay, mẹ đưa con về khách sạn mua bóng bay."

An Nhiên nhẹ nhàng ôm Dương Dương, ngồi vào xe.

Trên đường về, Dương Dương bắt đầu hắt hơi liên tục.

Cả An Nhiên và chị Đinh đều lo lắng.

"Chị Đinh! Có phải chị đã để Dương Dương tiếp xúc với chất gây dị ứng không?" - An Nhiên trách mắng.

Chị Đinh bị oan, liên tục lắc đầu:

"Tôi luôn chăm sóc rất cẩn thận! Tuyệt đối không để tiểu thiếu gia tiếp xúc với chất gây dị ứng!"

Sở Lê Xuyên thấy Dương Dương thở ngày càng khó khăn, liền vội vàng bảo Lâm Phóng lái xe đến bệnh viện.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play