"Nói tôi chỉ làm màu cho bà xem! Không biết đã chạy đi đâu vui vẻ rồi!"
Vợ chồng ông bà Thư nghẹn lời, ấp úng một lúc rồi thanh minh:
"Sau khi Văn Văn mất, chúng tôi đã giao hết công ty cho anh! Chẳng lẽ vẫn chưa coi anh là người một nhà sao?"
"Sao anh không biết đủ? Coi anh là người một nhà nên nói chuyện mới không kiêng nể! Nếu cứ khách sáo, để ý đến cảm xúc của anh, thì mới là coi anh như người ngoài."
Trịnh Hạo cười khổ, ánh mắt trống rỗng không chút sức sống, khô khốc nói tiếp, như thể đang kể chuyện của người khác, không liên quan gì đến mình.
"Không! Giao công ty cho tôi là vì hai người bây giờ không còn ai để nương tựa! Nói chuyện với tôi không kiêng nể, không quan tâm đến cảm xúc của tôi, không phải là coi tôi như người một nhà, mà là hai người vốn dĩ không hề coi tôi là người một nhà!"
"Hai người chẳng qua chỉ coi tôi là một món đồ! À không, còn không bằng một món đồ, chỉ là một con chó! Vui thì cho khúc xương, không vui thì muốn đánh là đánh, muốn mắng là mắng!"

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play