Ân Ninh nhường lối, Hà Nguyệt một tay chống chiếc eo nặng nề, nghênh ngang bước vào.

Hôm nay Hà Nguyệt trái với thường lệ, vừa vào cửa đã chào hỏi Sở Lê Xuyên, còn ân cần hỏi han anh.

Sở Lê Xuyên không muốn để ý đến Hà Nguyệt, chỉ "ừm" hai tiếng coi như đáp lại.

Hà Nguyệt cũng không giận, còn nói Ân Ninh gả được người chồng tốt, chỉ cần nhìn tướng mạo khí chất của Sở Lê Xuyên là biết không phải người tầm thường.

Ân Ninh ngơ ngác, không hiểu Hà Nguyệt đang có ý đồ gì.

Mãi đến khi Hà Nguyệt lấy ra một bản hợp đồng từ tay người đàn ông trung niên, Ân Ninh mới biết người đó là quản lý của công ty bất động sản Hằng Dược, hôm nay đến đây để tìm Tào Hội Liên ký hợp đồng tặng nhà.

"Ân Ninh, thì ra hai căn nhà lớn nhà mình được thêm là do Lê Xuyên nhờ họ hàng giúp! Chứ không phải Thẩm thiếu gia!"

Chẳng trách Trì An mua xe cho Sở Lê Xuyên mà Hà Nguyệt không làm ầm lên, hóa ra là vì mấy căn nhà lớn.

"Lê Xuyên, cậu có họ hàng lợi hại như vậy sao không nói sớm? Có mối quan hệ này thì nên tận dụng sớm, xã hội này chỉ cần có quan hệ thì đi đâu cũng dễ sống!"

Hà Nguyệt đặt hợp đồng lên bàn, cô ta và Trì An đã ký tên, chỉ chờ Tào Hội Liên ký.

Vốn dĩ trên sổ đỏ không có tên Hà Nguyệt, nhưng lúc kết hôn với Trì An, nhà họ Hà đã yêu cầu quyết liệt rằng sổ đỏ phải có tên cô ta.

Tào Hội Liên không muốn hai nhà làm khó nhau quá, sau này khó nhìn mặt nhau, nên đã thêm tên Hà Nguyệt vào.

Tào Hội Liên cầm bút, nhìn sang Ân Ninh.

Bà không chắc chắn, liệu có phải Ân Ninh đã mở lời xin Sở Lê Xuyên mấy căn nhà này không. Bà lo hai vợ chồng trẻ vì nhà cửa mà sinh mâu thuẫn.

Sở Lê Xuyên thấy Tào Hội Liên do dự, bèn lên tiếng:

"Mẹ, ký đi ạ."

Tào Hội Liên lại nhìn sang Sở Lê Xuyên, thấy vẻ mặt anh không có chút không vui nào, ngược lại còn rất ủng hộ, bà thầm thở phào, đang định ký tên thì bị Ân Ninh gọi vào phòng.

Ân Ninh không muốn nợ nần Sở Lê Xuyên quá nhiều trong cuộc hôn nhân này.

Anh đã làm quá đủ cho cô rồi!

Nhưng Tào Hội Liên lại có suy tính của riêng mình:

"Con bé ngốc này, nó cho con càng nhiều thì mới càng trân trọng con! Cái túi năm mươi nghìn với cái túi năm triệu, con tiếc cái nào hơn?"

"Nó cho con cái gì con cũng không nhận, lâu dần liệu nó có còn muốn cho con nữa không?"

Ân Ninh không thể giải thích với Tào Hội Liên rằng, sáu ngày nữa, họ sẽ ly hôn!

"Hai đứa bây giờ chưa có nhà, một trong hai căn chắc chắn phải cho hai đứa! Sau này con đối xử tốt với Lê Xuyên một chút, sống với nhau cho tốt, không phải là được rồi sao!"

Tào Hội Liên chọc vào trán Ân Ninh.

Cuối cùng, Tào Hội Liên vẫn ký tên.

Hà Nguyệt mừng đến không khép được miệng, vây quanh Sở Lê Xuyên, suýt nữa thì khen anh lên tận mây xanh.

Ân Ninh để ý thấy những hành động nhỏ của Hà Nguyệt khi nói chuyện với Sở Lê Xuyên, không phải là vuốt tóc thì cũng là chỉnh lại chiếc cổ áo đã trễ không thể trễ hơn.

"Chị dâu, em phải đi làm, tiện đường em đưa chị về."

Ân Ninh cắt ngang lời Hà Nguyệt, chắn trước mặt Sở Lê Xuyên.

Hà Nguyệt bĩu môi bực bội, đang định đi ra ngoài thì thấy đống thuốc bổ cao cấp trong bếp, liền đi tới xách lên:

"Ân Ninh, đây không phải là em và Lê Xuyên mua cho chị dâu đấy chứ?"

"Ha ha, hai đứa khách sáo quá! Anh trai em tặng hai đứa chiếc xe, đó là việc anh ấy nên làm thôi!"

"Xin lỗi chị dâu, đây là thuốc bổ Lê Xuyên tặng mẹ em."

Ân Ninh đi tới, định nhận lại hộp quà thì Hà Nguyệt nghiêng người né tránh.

"Mẹ khỏe mạnh không cần dùng, chị đang mang thai, cơ thể yếu, cần bồi bổ."

"Mang thai không nên ăn những loại thuốc bổ có nhiều calo."

Ân Ninh nói.

"Vậy thì chị để dành sinh xong rồi ăn!"

Hà Nguyệt nhất quyết không chịu đặt thuốc bổ xuống.

Tốn bao nhiêu tiền tặng họ một chiếc xe, dù sao cũng phải vớt vát lại được chút gì đó.

Hà Nguyệt xách thuốc bổ đi ra ngoài.

Ân Ninh định giành lại thì bị Sở Lê Xuyên ngăn cản, anh nói nhỏ:

"Cứ để cô ta đi."

Bây giờ anh chỉ muốn Hà Nguyệt biến đi cho nhanh.

Mang thai mà còn õng ẹo trước mặt anh, thật kinh tởm!

"Đó là bạn anh tặng cho anh, cô ta lấy đi là sao?"

Ân Ninh còn định sau khi ly hôn sẽ trả lại những thứ thuốc bổ này cho Sở Lê Xuyên.

Cô đã lên mạng tra rồi, toàn là thuốc bổ loại hảo hạng, trị giá mấy chục triệu.

Sở Lê Xuyên biết Ân Ninh đang bảo vệ mình, giọng anh cũng trở nên dịu dàng hơn nhiều:

"Thôi được rồi, chỉ là ít thuốc bổ thôi mà. Không phải em từng nói, không cần phải tốn thời gian tranh cãi vô ích với những người không cần thiết sao?"

Nửa câu sau, Sở Lê Xuyên cố tình nói to hơn một chút, vừa đủ để Hà Nguyệt nghe thấy.

Nhưng Hà Nguyệt mặt dày, hoàn toàn không để tâm, còn hỏi Ân Ninh:

"Có đi không? Nặng lắm, tôi xách không nổi."

Ân Ninh đặt túi lên bàn, bực bội ngồi xuống ghế:

"Tự nhiên không muốn đi làm nữa, chị tự về đi."

"Vậy tôi đi trước nhé!"

Hà Nguyệt đẩy cửa ra ngoài, cố tình đóng sầm cửa thật mạnh.

Tào Hội Liên tức đến nghiến răng:

"Đợi nó sinh con xong, xem tôi xử lý nó thế nào!"

Ân Ninh cố gắng bình tĩnh lại, đứng dậy đi làm.

Sở Lê Xuyên cũng cầm chìa khóa xe, cùng cô xuống lầu.

Hân Hân đứng sau họ vẫy bàn tay nhỏ:

"Chú ơi, tạm biệt mẹ, hai người về sớm nhé, Hân Hân ở nhà ngoan ngoãn chờ."

Sở Lê Xuyên vẫy tay với Hân Hân, không nhịn được lại xoa đầu cô bé.

Ân Ninh muốn đi xe máy đi làm, nhưng không thể lay chuyển được sự kiên quyết của Sở Lê Xuyên, đành phải lên xe.

"Vẫn còn giận à?"

Sở Lê Xuyên cầm vô lăng, nghiêng đầu nhìn Ân Ninh ở ghế phụ.

"Nếu cô ta lấy đồ của tôi, tôi sẽ không nói gì!"

Ân Ninh thực sự tức giận.

Ghét Hà Nguyệt là một chuyện, nhưng cô cũng lo Sở Lê Xuyên vì chuyện này mà không vui.

"Anh đâu có hẹp hòi thế! Hơn nữa, chúng ta bây giờ là vợ chồng, của anh hay của em thì có gì khác nhau?"

Câu nói có vẻ vô tình của Sở Lê Xuyên khiến trái tim Ân Ninh rung động.

Cô nhìn sang Sở Lê Xuyên, anh đã tập trung nhìn đường phía trước.

"Nhưng chúng ta. . . chúng ta sắp ly hôn rồi mà."

Ân Ninh cúi đầu, giọng nói rất nhỏ.

Cô không nhận ra, trong giọng nói ẩn chứa sự không nỡ.

"Chẳng phải vẫn chưa ly hôn sao?"

Sở Lê Xuyên nói.

Trái tim Ân Ninh lại rung lên.

"Tại sao em cứ luôn vướng bận chuyện chúng ta sắp ly hôn? Cứ phải phân định rạch ròi với anh như vậy?"

Điều này khiến Sở Lê Xuyên rất khó chịu, nhưng lại không biết khó chịu vì điều gì.

"Tôi. . ."

Ân Ninh cắn môi, nhìn Sở Lê Xuyên, ánh mắt dịu dàng như nước.

"Lê Xuyên, cảm ơn anh."

"Cảm ơn anh vì cái gì?"

Sở Lê Xuyên nghiêng đầu nhìn Ân Ninh.

"Cảm ơn anh, vì chuyện nhà tôi mà còn phải đi nhờ vả họ hàng! Thật ra, anh không cần phải tốt với tôi như vậy."

Trong lòng Ân Ninh thấy chua xót.

Cô không xứng đáng để Sở Lê Xuyên đối xử tốt với cô và gia đình cô như vậy.

Cô chưa từng làm gì cho Sở Lê Xuyên cả.

"Chỉ là một cuộc điện thoại thôi."

Sở Lê Xuyên nói vẻ không quan tâm:

"Hơn nữa, chúng ta bây giờ là vợ chồng, những gì nên cho em, anh đều sẽ cho."

"Lê Xuyên."

"Hửm?"

"Sao anh tốt thế?"

"Anh?"

Sở Lê Xuyên bật cười:

"Tốt ở đâu?"

"Chỗ nào cũng tốt, rộng lượng, biết thấu hiểu, lại còn rất tốt bụng, có tinh thần chính nghĩa, hơn nữa còn rất. . ."

Ân Ninh đỏ mặt cúi đầu, ngại ngùng không nói hết những lời còn lại.

Anh rất đẹp trai, là kiểu đẹp trai mà bất kỳ người phụ nữ nào nhìn thấy cũng không khỏi rung động.

Ân Ninh chưa bao giờ nghĩ rằng, một ngày nào đó mình sẽ gả cho một người đàn ông đẹp trai như vậy.

Mặc dù cuộc hôn nhân của họ rất ngắn ngủi, nhưng đó là tia sáng rực rỡ duy nhất chiếu rọi cuộc đời u ám của cô.

Sở Lê Xuyên bật cười thành tiếng:

"Anh chỉ tốt như vậy trong mắt em thôi!"

"Sao có thể? Rõ ràng anh rất tốt mà! Là họ không hiểu anh, chỉ thấy được mặt tính khí không tốt của anh thôi."

Ân Ninh nói.

Sở Lê Xuyên không muốn giải thích, có biết bao nhiêu người sau lưng mắng anh khát máu vô tình, lòng dạ độc ác, bao nhiêu người nguyền rủa anh chết không yên lành.

Chỉ có Ân Ninh là thấy anh là người tốt.

Sở Lê Xuyên lái xe đến một khu chung cư cao cấp.

Cây xanh trong khu được thiết kế tỉ mỉ, có đài phun nước, dòng suối nhỏ, hoa đào nở rộ, cây cối xanh tươi rợp bóng.

Sở Lê Xuyên dẫn Ân Ninh lên tầng năm, nhấn mật mã, cửa phòng mở ra.

Ân Ninh nhìn căn nhà lớn được trang hoàng lộng lẫy, nghi hoặc hỏi:

"Đây là đâu?"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play