Đêm đó, Sở Lê Xuyên không trở về.
Trì Ân Ninh cũng không chắc là hắn không về nữa, hay đã xảy ra chuyện gì.
Cô mấy lần cầm điện thoại lên rồi lại đặt xuống.
Cuối cùng, dưới sự thúc giục không ngừng của Hân Hân, Trì Ân Ninh đã gọi điện cho Sở Lê Xuyên.
"Ồ, về Đế Đô rồi à! Tôi không có chuyện gì, chỉ cần biết anh an toàn là được rồi. Ngủ ngon."
Trong điện thoại truyền đến giọng nói non nớt mà lanh lảnh của một cậu bé:
"Bố, mau tới đây. . ."
Trì Ân Ninh vội vàng cúp điện thoại, trái tim đập thình thịch.
Cậu nhóc đó là ai?
Sở Lê Xuyên không phải chưa kết hôn sao?
Chẳng lẽ là con nhà người khác?
Hân Hân biết Sở Lê Xuyên hôm nay không trở lại, cô bé ỉu xìu cúi đầu, ngồi xổm dưới ghế sô pha, ôm chiếc máy bay trực thăng mà Sở Lê Xuyên đã dạy cô bé làm, không nói một lời.
Trì Ân Ninh xoa đầu con bé:
"Hân Hân, con người sống trên đời phải tập quen với việc chia ly và nói lời tạm biệt. Không ai sẽ ở bên chúng ta mãi mãi, dù là bố mẹ, bạn bè, người thân hay người yêu, đến cuối cùng cũng chỉ còn lại một mình chúng ta mà thôi."
Hân Hân nghe không hiểu, nhưng vẫn gật đầu nói đã biết.
Sở Lê Xuyên không có ở đây, Trì Ân Ninh cũng cảm thấy hơi không quen.
Tuy tính tình hắn khó ưa khó chiều, nhưng trong tiềm thức của Trì Ân Ninh, cô đã coi hắn là một thành viên của gia đình này.
Nhà vắng hắn trở nên thật lạnh lẽo, lòng cô cũng trống trải vô cùng.
Trì Ân Ninh đứng trước cửa phòng Sở Lê Xuyên một lúc lâu, cuối cùng lặng lẽ đóng cửa lại.
Sáng hôm sau, Trì Ân Ninh đang đi làm thì Hà Nguyệt dùng điện thoại của Tào Hội Liên gọi cho cô.
Ả ta nói rằng Thẩm Nhất Minh đã cho nhà họ thêm hai căn nhà lớn rộng hai trăm mét vuông, không cần trả thêm một đồng nào, rồi khuyên Trì Ân Ninh mau ly hôn với tên quỷ nghèo Sở Lê Xuyên kia để kết hôn với Thẩm Nhất Minh.
"Thẩm thiếu gia vừa không chê cô đã có con, cũng không chê cô đã ly hôn. Người đàn ông tốt như vậy, cô có đốt đèn lồng tìm cả đời cũng không ra người thứ hai đâu!"
Trì Ân Ninh hít sâu một hơi, cố nén cơn giận.
"Chị dâu, Thẩm Nhất Minh biết em ở khu chung cư nào là do chị nói phải không? Em xin nhắc lại, hôn nhân của em không cần chị can thiệp! Đừng gọi cho em nữa!"
Trì Ân Ninh dập máy, điện thoại lại vang lên. Tưởng là Hà Nguyệt, cô định cúp máy thì thấy đó là số lạ nên bực bội nghe máy.
Đối phương nói anh ta là quản lý của một chuỗi nhà hàng phương Tây, muốn bàn với Trì Ân Ninh về việc làm bức tường nghệ thuật.
Trì Ân Ninh vội vã đến nhà hàng vẫn còn đang trong giai đoạn trang trí, gặp người quản lý mặc vest đi giày da. Anh ta xem xong các tác phẩm trước đây của Trì Ân Ninh thì lập tức quyết định hợp tác.
"Chúng tôi là chuỗi nhà hàng Tây, ở Vân Thành có bốn chi nhánh, cả nước có hơn tám trăm chi nhánh. Nếu cô Trì làm tốt, sau này tất cả các nhà hàng khi trang trí lại, phần tường nghệ thuật đều sẽ do cô Trì đảm nhiệm."
Trì Ân Ninh không ngờ có thể nhận được đơn hàng lớn như vậy, thù lao đối phương đưa ra cũng rất hậu hĩnh, cô liền ký hợp đồng ngay tại chỗ.
Trì Ân Ninh rất vui, cô đến trung tâm thương mại mua cho Hân Hân hai bộ váy, lúc đi ngang qua một cửa hàng quần áo nam, cô dừng bước.
Dù không biết Sở Lê Xuyên có trở về nữa không, cô vẫn bước vào, mua một bộ đồ mặc ở nhà theo đúng kích cỡ của anh.
Vừa ra khỏi trung tâm thương mại, nhà trẻ Tiểu Thái Dương gọi điện tới.
"Cái gì? ! Hân Hân ngất xỉu rồi sao?"
Khi Trì Ân Ninh chạy tới bệnh viện, Hân Hân đã được đưa vào phòng cấp cứu.
Cô hiệu trưởng không ngừng xin lỗi Trì Ân Ninh, giải thích rằng cô giáo Dâu Tây đã phạt Hân Hân chạy quanh sân trường, sau khi Hân Hân ngất xỉu, cô ấy mới biết chuyện.
"Mỗi tháng tôi đóng thêm hơn nửa học phí chính là vì tim của Hân Hân không tốt, không thể vận động mạnh! Giáo viên trong trường ai cũng biết! Tại sao còn bắt Hân Hân chạy quanh sân trường!"
"Nếu Hân Hân có mệnh hệ gì, tôi sẽ không bỏ qua cho các người!"
Cả người Trì Ân Ninh run rẩy, cô liên tục gọi cho cô giáo Dâu Tây nhưng đầu dây bên kia đã tắt máy.
"Báo cảnh sát, mau báo cảnh sát đi."
Tào Hội Liên vội vàng gọi điện báo cảnh sát.
Cô hiệu trưởng muốn ngăn cản nhưng không dám nói nhiều, chỉ cầu mong Hân Hân không sao, nếu không nhà trẻ của cô ta cũng đừng hòng mở cửa nữa.
"Mẹ, Hân Hân sẽ không sao đâu đúng không? Con bé chưa từng phát bệnh, chúng ta đã chăm sóc nó rất tốt! Bác sĩ nói chỉ cần đợi vài năm nữa là Hân Hân có thể phẫu thuật rồi."
Trì Ân Ninh nắm chặt tay Tào Hội Liên, không ngừng lặp lại những lời này.
Tào Hội Liên liên tục gật đầu, không kìm được nước mắt.
Hà Nguyệt đi theo Trì An đến, khoanh tay trước ngực, nói bằng giọng điệu mỉa mai: