Trì Ân Ninh biết, Sở Lê Xuyên vẫn còn nghi ngờ mình.

Trước một người không tin mình, giải thích bao nhiêu cũng chỉ là ngụy biện.

Trì Ân Ninh không muốn lãng phí thời gian, cô nói một câu "cây ngay không sợ chết đứng", rồi cầm điện thoại định chuyển tiền cho Sở Lê Xuyên.

Sở Lê Xuyên làm sao có thể nhận tiền của Trì Ân Ninh?

Anh đã xem sổ tiết kiệm của cô, số tiền trong đó chưa đến mười vạn, không biết Trì Ân Ninh đã phải vất vả dãi nắng dầm sương bao lâu mới dành dụm được.

Hơn nữa, chút tiền nhỏ đó, đối với Sở Lê Xuyên mà nói, chẳng đáng để bận tâm.

"Hân Hân là con gái tôi, không thể để anh tiêu tiền được. Giữa chúng ta, vẫn nên tính toán rõ ràng thì hơn."

Trì Ân Ninh không muốn nợ nần Sở Lê Xuyên, để anh nghĩ rằng cô có mục đích khác.

Trì Ân Ninh cô cả đời này, phải sống có lòng tự trọng!

Thấy vẻ mặt bướng bỉnh của cô, Sở Lê Xuyên có chút bất lực, giọng điệu cũng dịu đi:

"Chúng ta bây giờ là vợ chồng, tôi tiêu tiền cho vợ mình, không cần phải tính toán rõ ràng như vậy."

Trì Ân Ninh ngẩn người.

Vợ à?

Sống mũi cô cay cay, bỗng dưng muốn khóc, cô vội vàng dùng nụ cười để che đi sự yếu đuối bất chợt trỗi dậy.

"Sở tiên sinh, anh là người tốt! Sự tốt bụng của anh đối với Hân Hân, tôi sẽ luôn ghi nhớ trong lòng. Dù anh có nghi ngờ tôi trộm cắp, tôi cũng không thể trách anh."

Người tốt?

Sở Lê Xuyên thầm cười trong lòng.

Đây là lần đầu tiên anh nghe có người nói anh là người tốt.

"Hân Hân từ nhỏ đã thông minh, rất biết nhìn sắc mặt người khác, có lẽ vì là gia đình đơn thân nên con bé không có cảm giác an toàn! Nếu không thật lòng yêu quý, con bé sẽ không bao giờ thân thiết với ai."

"Nhưng con bé rất dựa dẫm vào anh, rất thích anh, nhưng rồi anh cũng sẽ rời đi! Đối với con bé, không cho nó hy vọng, ngược lại còn tốt hơn. Hay là anh cứ giữ khoảng cách với con bé một chút đi!"

Sở Lê Xuyên im lặng một lúc lâu, rồi gật đầu.

Nói ra được rồi, Trì Ân Ninh cảm thấy nhẹ nhõm, cô cười rạng rỡ với Sở Lê Xuyên.

"Sở tiên sinh, chúc anh sớm tìm được đồ của mình, cũng chúc anh khỏe mạnh, vui vẻ, hạnh phúc."

Trì Ân Ninh cười lên rất đẹp, khóe mắt hơi cong, ánh mắt trong veo sáng ngời như một dòng suối có thể nhìn thấy tận đáy, tinh khiết không tì vết.

Hoàn toàn khác với Trì Ân Ninh của năm năm trước, mắt vô hồn, như một con rối không sức sống.

Lòng Sở Lê Xuyên chợt nóng lên, anh quay đi, giọng hơi khàn:

"Sao bây giờ cô lại hay cười như vậy?"

Sở Lê Xuyên bỗng có một ý nghĩ, Trì Ân Ninh đơn thuần vô hại như vậy, có phải anh đã hiểu lầm cô không?

Nhưng môi trường sống từ nhỏ đến lớn của anh đầy rẫy sự giả tạo và dối trá, thật sự không thể dễ dàng tin tưởng một người.

Trì Ân Ninh rũ mi, che đi vẻ u buồn trong mắt:

"Cứ mỉm cười mà sống, cuộc đời mới tươi đẹp chứ!"

Cô từng bị trầm cảm nặng, để không làm gia đình lo lắng, và cũng để mình trông có vẻ ổn, cô đã học cách dùng nụ cười để đối diện với mọi người.

Sở Lê Xuyên rót cho Trì Ân Ninh một cốc nước, đứng bên cạnh cô, hỏi:

"Người tóc vàng đó là cha ruột của Hân Hân?"

Động tác uống nước của Trì Ân Ninh cứng lại, một lúc lâu sau, cô mới lắc đầu:

"Không phải."

"Muộn rồi, tôi đi ngủ trước đây!"

Trì Ân Ninh không biết mình đang muốn trốn tránh điều gì, cô vội vàng đứng dậy, có lẽ là do rượu ngấm, cô thấy choáng váng và ngã vào một vòng tay lạnh lẽo, cứng rắn.

Cơ thể mềm mại của người phụ nữ khiến Sở Lê Xuyên căng cứng.

Anh cúi đầu nhìn đôi môi mềm mại, hồng hào của Trì Ân Ninh, yết hầu chuyển động, rồi ma xui quỷ khiến hôn xuống. . .

Trì Ân Ninh chỉ cảm thấy môi mình lạnh đi, cô trợn tròn mắt, đẩy Sở Lê Xuyên ra rồi chạy như ma đuổi về phòng.

Sở Lê Xuyên sững sờ tại chỗ, một lúc lâu sau mới hoàn hồn, anh bực bội kéo cổ áo.

Anh vừa làm gì vậy?

Chắc chắn là do rượu, nên mới có ham muốn đó với Trì Ân Ninh!

Nhưng bình thường anh uống rượu, chưa bao giờ có phản ứng gì với bất kỳ người phụ nữ nào!

Anh đá vào cái ghế, nhìn bàn ăn bừa bộn, nhớ lại cảnh Trì Ân Ninh hôm nay treo mình trên giàn giáo cao, cuối cùng vẫn kiên nhẫn dọn dẹp bàn ăn sạch sẽ.

Sở Lê Xuyên tắm nước lạnh, cuối cùng cũng bình tĩnh lại, anh trở về phòng, đặt tấm thẻ ngân hàng mà Trì Ân Ninh đưa cho anh trước đó vào ngăn kéo đựng sổ tiết kiệm và giấy tờ của cô, rồi khóa lại.

Anh gọi cho Lâm Phóng, bảo anh ta điều tra xem Trì Ân Ninh và Thẩm thiếu gia đó có quan hệ gì.

Anh muốn tìm cha ruột cho Hân Hân trước khi rời đi.

Vừa cúp máy, Sở Mạn Khả đã gọi đến.

Sở Lê Xuyên rất cưng chiều cô em gái này, cả gia đình đều cưng chiều cô.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play