Thời Tuế bật cười, muốn trở tay véo lại, nhưng lại bị Ôn Niên cản tay lại. Nàng có chút không vui, nhưng vẫn cười nói: "Ta mới không cần."
"Nàng không cần?" Thiếu niên bị nàng nói sặc một chút, lại lặp lại một lần, lần thứ hai giọng còn có chút tủi thân, dường như đang nghi ngờ nàng vì sao không cần hắn, liền hỏi: "Nàng thật sự không cần à?"
Thời Tuế bị biểu cảm này của hắn chọc cười, tiến lên một bước. Lần này không cần hắn kéo, nàng chủ động nhào vào lòng hắn, học giọng điệu ôn nhu khi Ôn Niên an ủi nàng nói: "Ta mới không cần giang sơn, có ngươi là đủ rồi."
"Con người không thể tham lam," Thời Tuế nói xong, lại thêm một câu: "Được rồi, mặc dù ta cảm thấy có được ngươi ta cũng rất tham lam."
"Những lời ngọt ngào này của nàng bây giờ càng ngày càng có tiêu chuẩn, xem ra ta phải học hỏi nàng, nếu không chẳng phải là không còn chút thể diện nào." Thiếu niên xoa tóc nàng, cười nói: "Sao có thể để nàng dỗ dành ta chứ? Nếu không thật sự thành tiểu kiều hoa mất."
Thời Tuế: Ngài cũng biết ngài kiều khí à.
"Đúng rồi."
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT