Lúc này Thịnh Khải vẫn đang cố gắng tự trói mình, nghe Thời Tuế nói vậy, tay cầm dây thừng run lên, hỏi: "A? Vì sao?"
Trong số những điều kiện hiến tế mà Mộ Hòa vừa nói, một là một trăm người làm vật tế, cộng thêm Thời Tuế thì vừa đủ một trăm người. Điều kiện khác là người hiến tế phải có quan hệ huyết thống với người đã chết, và không liên quan đến cái chết của người đó.
Quan hệ huyết thống thì khỏi phải nói, chị em ruột. Nếu Vương phu nhân vừa nói còn thiếu một bước, thì chứng tỏ có một điều kiện không phù hợp, dùng phương pháp loại trừ thì sẽ biết là điều kiện nào.
Vương phu nhân không hề dao động trước lời nói của Thời Tuế, vẫn trầm mặc tiếp tục tế bái, giống như một tín đồ thành kính, không quan tâm đến chuyện bên ngoài.
Cho đến khi bái lạy ba vòng, Vương phu nhân mới từ từ quay người lại, trong mắt có một tia mỉa mai, lạnh lùng nói: "Tự thân còn khó bảo toàn, lại còn có tâm tư lo chuyện người khác?"
Thời Tuế chớp mắt cười: "Cười mà chết cũng là chết, khóc mà chết cũng là chết. Bà còn chưa chết, sao ta lại ngại mà chết được."
Nói xong, Thời Tuế vẫn còn sợ hãi, rũ mắt nhìn vết thương trên tay. Máu chảy càng lúc càng nhiều, nàng cảm thấy mình có chút mềm chân. Đời này nàng chưa thấy nhiều máu như vậy. Nàng chỉ có thể cầu mong hào quang nhân vật chính phát huy tác dụng, đừng để nàng chết sớm như thế.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT