Trong phòng, vết máu loang lổ, đầy rẫy xương khô. Vương phu nhân mặt dính máu, nằm giữa một đống xương. Thời Tuế thấy cảnh tượng này không chịu nổi, xoay người định chạy ra ngoài, nhưng lại đụng phải Ôn Niên. Ôn Niên hỏi: "Đi ra ngoài đi, chỗ này không có việc gì của ngươi đâu."
Thời Tuế thầm nghĩ đúng ý mình, từ lúc mới bước vào nàng đã có chút không chịu nổi rồi. Nhưng vừa nhấc chân định chạy, nàng lại nghe thấy Vương phu nhân thều thào gọi tên mình: "Thái tử phi? Khoan đã..."
Thời Tuế: "Mẹ nó, cái quầng sáng nữ chính gì thế này. Trong tình huống này bà không nên gọi chồng mình sao?! Bà gọi ta làm gì?"
Ôn Niên nhìn Vương phu nhân nằm trên đất, hàng mi dài run rẩy, lạnh nhạt nói: "Không chịu nổi mùi này thì đi ra ngoài. Không cần phải nhượng bộ người khác, cũng không cần làm những việc mình không thích."
Thời Tuế do dự một chút: "Nhưng mà..."
Ôn Niên nói thẳng: "Có chuyện gì ta chịu trách nhiệm cho."
Ôn Niên còn nhướng mày với Thời Tuế, đôi mắt đen lấp lánh, an ủi xoa đầu nàng. Thời Tuế ngẩn ra một lúc, nàng hỏi: "Ngươi rửa tay chưa?"
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT