Trước khi đi, Thời Tuế vẫn không quên bổ sung một câu: "Đúng rồi, Mộ Hòa ca ca, Lê Nguyệt không cần phải chết." Mộ Hòa khẽ nhíu mày, có chút khó hiểu: "Vì sao? Nếu Lê Nguyệt không chết, Lê gia không thể nào hoàn toàn trở mặt với Ôn Niên." "Ta có cách của ta." Thời Tuế nói, trong mắt lại lóe lên lệ quang, "Ta sẽ ở bên cạnh Ôn Niên từng chút một châm ngòi mối quan hệ giữa hai người, giúp kế hoạch của huynh thành công. Ta chỉ là cảm thấy, không nên có quá nhiều người vô tội bị liên lụy." Nói rồi, Thời Tuế còn đau khổ lau nước mắt, trước khi đi cũng không quên thể hiện một phen hình tượng nữ chính lương thiện.
Mộ Hòa lập tức không còn tính tình nữa, lại nghĩ đến những gì Thời Tuế phải chịu đựng, không khỏi có chút đau lòng, liền đồng ý hết tất cả: "Tiểu quận chúa, người vẫn lương thiện như vậy. Nàng ta đã ức hiếp người như thế, mà người còn nghĩ cho nàng ta sao?" Thời Tuế rũ đầu, lại hít hít mũi, đáng thương vô cùng.
Mộ Hòa thỏa hiệp nói: "Được rồi, ta đồng ý với người, ta đồng ý với người, đừng khóc nữa." Không biết Mộ Hòa đã đi được bao lâu, Thời Tuế vẫn không ra khỏi con hẻm nhỏ đó, chỉ ngây ngốc ngồi xổm trên mặt đất nhìn chuỗi kẹo hồ lô đã nát bét.
Thời Tuế: "Ừm, lãng phí thức ăn thật đáng xấu hổ."
Thật ra nếu không lãng phí nhiều thời gian nói chuyện với Mộ Hòa, thì trong vòng năm giây nhặt lên phủi bụi đi là có thể ăn được.
Nàng phát hiện rõ ràng ngay từ đầu nàng nghĩ đến nơi này để ăn ngon, uống tốt, làm một con cá muối.
Nhưng cuối cùng vẫn phải tham gia vào những cuộc tranh đấu này.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play