Thời Tuế cũng không bận tâm, cấm túc hay không thì nàng cũng chỉ nằm trên giường. Nhưng cũng có chút chán, nên nàng đề nghị với Ôn Niên có thể cấm túc ở Tàng Thư Các không. Ôn Niên chẳng những đồng ý, mà còn cho người thêm vào Tàng Thư Các một chiếc giường nhỏ mềm mại cho Thời Tuế nằm, lại còn có một nhà bếp nhỏ. Ngay cả đồ ăn cũng được phục vụ không thiếu thứ gì. Thời Tuế cảm thấy cuộc sống của mình càng thoải mái hơn.
Nhưng dù sao đi nữa, Lê Nguyệt tuy không cam lòng với đãi ngộ của Thời Tuế, nhưng vẫn cảm thấy mình đã thắng Thời Tuế một phen, thế là vừa hết bệnh đã đến Tàng Thư Các khoe khoang một chút.
Ở đây không có Ôn Niên, nàng ta cũng không cần duy trì hình tượng bạch liên hoa của mình. Nàng ta vênh váo tự đắc đứng ở cửa, nhìn xuống Thời Tuế đang nằm dài trên giường đọc sách.
Thời Tuế chỉ hờ hững ngước mắt nhìn nàng ta một cái, cảm thấy nàng ta bây giờ giống như một đứa thiểu năng.
Lê Nguyệt: "Không ngờ thái tử phi phong cảnh vô hạn của chúng ta mấy ngày trước, cũng có lúc rơi vào kết cục như thế." Thời Tuế vẫn nằm dài, ngáp một cái rũ rượi, nặn ra hai giọt nước mắt, khóc lóc vô cảm nói: "Ngươi, ngươi rốt cuộc đã làm thế nào?" Câu thoại này đủ thiểu năng chưa, nàng đã cố gắng hết sức để kéo IQ xuống ngang với Lê Nguyệt rồi đấy.
Nàng đã cố gắng hết sức.
"Hừ?" Lê Nguyệt càng đắc ý, chống nạnh nói: "Vậy ta để ngươi chết cho rõ ràng." Thời Tuế: Kịch bản phản diện tự thú quả nhiên là muôn đời không chán.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play