Thế là, mọi người đều vui vẻ, tiểu bạch liên Lê trắc phi của chúng ta, lại ở ngày thứ mười kể từ khi Thời Tuế gả vào phủ, vui vẻ nhận thêm hai lần cấm túc.
Thời Tuế cảm thấy Ôn Niên có chút thiếu đạo đức, nhưng lại không nhịn được cười không ngừng, vỗ bàn cười lớn. Cô vốn không biết kiềm chế tính tình, có gì nói nấy. Nếu bị người ta bắt nạt cũng sẽ không ngồi chờ chết. Hàng mi dài của Ôn Niên khẽ rũ, nhìn dáng vẻ cô cười, lại cảm thấy cảnh tượng này có chút ấm áp.
Tại sao lại có cô gái có thể cười như vậy?
Thời Tuế cười một lúc, lại bò trở về bàn, dường như đột nhiên thấy có chút buồn chán. Vì ở đây cô thật sự không có ai để trò chuyện, Trúc Diệp cũng là người hướng nội. Cô cảm thấy nếu cứ nghẹn lại như vậy, e là sẽ sinh bệnh mất.
Ôn Niên thấy cô đột nhiên buồn bã, có chút khó hiểu. Rõ ràng vừa nãy còn cười rất vui vẻ. Ngón tay hắn gõ nhẹ lên bàn bên cạnh cô, thong thả hỏi: “Ngươi thật là khó dỗ, động một tí là không vui.”
Thời Tuế giống như một con mèo nhỏ, vươn móng vuốt kéo lấy tay áo Ôn Niên, kéo kéo rồi hỏi: “Đông Chí.”
Ôn Niên biết, hễ cô gọi "Đông Chí" là lại có chuyện cần nhờ. Hắn liền trở nên hứng thú, giọng nói cũng dịu dàng hơn rất nhiều: “Ừm? Ngươi nói đi.”
Thời Tuế: “Huynh bồi bồi ta nhiều hơn nhé.”
Ôn Niên sững người, khẽ hỏi: “Sao vậy?”
......(Còn tiếp ...)
Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT