Khi nói ra tên mình, Vân Thấm cũng hơi do dự.
Dù sao bây giờ nàng cũng được xem là “có chút tiếng tăm” trong cung, có lẽ Thẩm Triệt đã sớm nghe qua.
Nàng không lo lắng điều gì khác, cũng chẳng sợ bị lạnh nhạt, chỉ sợ Thẩm Triệt vì thế mà từ chối để nàng báo ân, từ chối để nàng tiếp cận Thẩm Đáp Ứng.
Trong lúc Vân Thấm đang thấp thỏm, Thẩm Triệt lại mỉm cười rạng rỡ, trong mắt không một gợn mây: “Vân Thấm, ta nhớ rồi.”
Nhìn nụ cười sáng sủa và trong trẻo của chàng, nụ cười trên môi Ôn Thời cũng chân thật hơn vài phần.
Nhưng nàng cũng hiểu, hôm nay Thẩm Triệt chưa biết, nhưng sớm muộn gì cũng sẽ biết.
Đến lúc đó, không biết chàng còn có thể cười với nàng nữa không, hay cũng sẽ như người khác, gọi nàng là “Vân Thấm cô nương”.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play