Mọi người rời đi rồi, nhưng Vân Thấm lại từ từ mở mắt ra, ánh nhìn trong trẻo, chẳng hề có chút buồn ngủ.
“Vân Thấm.” Dung Hân thấy vậy thì hơi nghi hoặc.
“Ta không ngủ, Hoàng thượng làm sao có thể danh chính ngôn thuận rời đi chứ.” Vân Thấm mỉm cười với nàng, “Chẳng lẽ muốn ta diễn cảnh lưu luyến không rời sao? Hôm nay mệt lắm rồi, ta không diễn nổi nữa.”
Dung Hân có chút lo lắng, “Thân thể muội thật sự không sao chứ?”
“Ngự y Trương nói thế nào tỷ cũng nghe rồi đấy, yên tâm đi.” Vân Thấm vỗ nhẹ tay nàng để trấn an, rồi hạ giọng: “Lần sau Ngự y Trương đến, nhất định phải cảm ơn ông ấy cho thật tốt.”
Dung Hân gật đầu, “Thật chẳng biết phải cảm tạ thế nào.”
“Rồi sẽ có cơ hội báo đáp.” Lời này Vân Thấm nói với Dung Hân, cũng là nói với chính mình.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play