Trong cung Ninh Hòa, cuộc trò chuyện giữa chủ tớ vẫn tiếp tục.
Nghe Tôn ma ma nói có lẽ Hoắc Kim Trì chỉ là hứng khởi nhất thời, Thái hậu khẽ lắc đầu.
“Ngươi vẫn chưa hiểu con trai ta đâu. Ta nhớ năm đó, khi nó và Thanh Tuyết vẫn còn rất thân thiết, có một mùa đông, Thanh Tuyết vào cung thăm ta. Hôm trước ta nhắc nó đến, thì nó tỏ vẻ hờ hững, thậm chí lời dặn của ta như gió thoảng qua tai.
Hôm sau nó cũng chẳng xuất hiện. Ta tưởng nó thật sự không để tâm. Thế nhưng lúc Thanh Tuyết chuẩn bị rời cung, nó lại sai người mang tới một cành bạch mai. Sau này ta mới biết, đó là nó dậy sớm ra khỏi cung, đến Thanh Nguyên quán ngoài thành hái về. Ta từng đến đó, biết rõ mấy gốc bạch mai kia mọc trên đỉnh núi dốc đứng, người thường chỉ có thể ngắm từ xa.”
Thái hậu khẽ cười: “Nó dùng hoa để ví người. Trong lòng nó, Thanh Tuyết chính là đóa bạch mai trên đỉnh núi kia. Từ đó ta liền hiểu, con trai ta bề ngoài lạnh nhạt nhưng bên trong lại rất nồng nhiệt.”
“Về sau, khi nó và Thanh Tuyết trở nên như bây giờ, lại càng chứng thực suy đoán của ta.”
Nhắc đến chuyện tình cảm đổ vỡ giữa Hoắc Kim Trì và Hoàng hậu, thần sắc Thái hậu mới bớt đi vài phần.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play