Trời dần tối, không biết từ lúc nào gió đã nổi lên, thổi cho những chiếc đèn lồng dưới hành lang lay động không ngừng, mang theo một cảm giác mưa giông sắp ập đến.
Trong điện, ánh nến cũng lay lắt theo gió, hắt bóng trên gương mặt tái nhợt của Đức phi.
“Hoàng thượng, xin người hãy tin thiếp!” – Giọng Đức phi bi thương, nước mắt đầm đìa như mưa xuân rơi, – “Dù lùi một vạn bước mà nói, cho dù thần thiếp thật sự muốn hại Hy tần, thì sao lại đi mượn tay Tử Diễn? Như vậy chẳng phải rõ ràng là tự vạch trần chính mình sao?”
Đại hoàng tử thấy mẫu phi quỳ dưới đất khóc nức nở, cũng sợ đến mức òa khóc, liền quỳ xuống bên cạnh Đức phi, vừa gọi “mẫu phi”, vừa quay sang Hoắc Kim Trì:
“Cha, quả khô tỳ bà nhi thần cũng ăn, không liên quan gì đến mẫu phi! Xin phụ hoàng đừng phạt mẫu phi!”
Nó tuy còn nhỏ, nhưng trẻ con trong cung đều sớm hiểu chuyện. Nó mơ hồ cũng đoán được, chính quả khô tỳ bà của nó đã khiến Hy tần nương nương bị trúng độc.
Thế nhưng nó ăn lại chẳng hề gì!

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play