Sáng hôm sau, trời vẫn âm u. Tuy không mưa nhưng không khí vừa lạnh vừa ẩm, gió thổi lên mặt như lẫn cả hạt mưa li ti.
Hoàng hậu đã khỏi bệnh, sáng nay tất nhiên phải đến Phượng Nghi cung thỉnh an.
Vân Thấm ngồi trong kiệu, uể oải dựa người, cảm giác xương cốt mềm nhũn cả ra.
Tối qua lúc ăn tối, nàng còn tưởng đã dỗ dành được người kia rồi. Nào ngờ đến khi đi ngủ, hắn lại trở mặt, quấn lấy nàng hết lần này đến lần khác, bắt nàng gọi tên hắn, còn hỏi đi hỏi lại nàng có thật sự có “tấm lòng” với hắn hay không.
Kết quả là ngoài việc toàn thân rã rời, trong đầu Vân Thấm vẫn vang vọng bốn chữ “có hay không có lòng”, như âm thanh vòm lập thể xoáy mãi không dứt, khiến gân xanh bên thái dương nàng giật liên hồi.
Câu hỏi này đúng là nực cười.
Người không có tim thì chẳng phải đã chết từ lâu rồi sao?

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play