Du Hoan xuyên qua.
Dưới sự trợ giúp của hệ thống, cô từ một cô gái ốm yếu nằm liệt giường, xuyên thành nữ phụ si mê nam chính Tống Du Hoan.

Sáng sớm, chuông báo thức vang lên đúng giờ, các bạn cùng phòng lần lượt dậy rửa mặt.
Du Hoan trở mình, nửa mê nửa tỉnh trả lời hệ thống, cố ý che giấu việc mình ngủ nướng: “Ngươi nói lại cho ta nghe cốt truyện đi.”

Hệ thống nào biết được lòng người phức tạp hiểm ác đến thế, nó chỉ là một “trợ lý” chuyên nghiệp, vội vàng giải thích: “Cô là nữ phụ có ngoại hình giống nữ chính. Sau khi vừa gặp nam chính đã si mê, lúc nữ chính xuất ngoại, nam chính đau buồn mất hồn, cô nhân cơ hội chen vào. Hai năm sau, nữ chính về nước, cô lo sợ nam chính bị cướp mất, nên trước mặt nữ chính dựng lên hàng loạt cảnh ân ái giả tạo. Nhưng vì cô là nữ phụ, kế hoạch bại lộ khiến nam chính nhìn rõ lòng mình. Cuối cùng, nam nữ chính quay lại với nhau. Nam chính cho cô một khoản chia tay kếch xù, nhưng ngoài nam chính ra cô chẳng muốn gì, cuối cùng buồn bực sống hết đời.”

Nghe tới ba chữ “chia tay phí kếch xù”, Du Hoan lập tức tỉnh táo, lăn một vòng ngồi bật dậy, trong lòng hò hét: “Mục tiêu của chúng ta là”
Hệ thống lập tức phối hợp: “Lấy được phí chia tay, trở thành tiểu phú bà!”

Chỉ cần giúp nam nữ chính thành đôi, cô sẽ được yên ổn rút lui, sống thoải mái theo ý mình. Vì vậy, Du Hoan quyết định nhận khoản chia tay từ nam chính, vui vẻ tận hưởng cuộc sống nhỏ của bản thân.

“Tổ tông.”
Cô gái cao gầy, làn da trắng lạnh, môi đỏ cắn nhẹ, giọng lạnh lùng vốn dĩ nay vì nói chuyện với cô mà chậm rãi mềm xuống: “Không dậy nữa à? Bánh bao thịt của cậu lại sắp hết rồi.”
“Ô.” Du Hoan giật mình, “Không thể được.”
“Nhanh lên.” Nghiêm Di cố tình thúc giục con lười, “Lát nữa đừng lại ôm tớ khóc.”

Quán bánh bao thịt ở căn tin tầng một trường học được sinh viên ưa chuộng, lần nào cũng phải xếp hàng dài, chỉ cần đi muộn một chút là bán hết sạch.
Du Hoan đành bò xuống giường, vội vàng rửa mặt thay đồ.

Vừa ra cửa, cô với tay lấy một cành hoa từ bình trên bàn.
“Lại mang hoa ra ngoài à?” Một bạn cùng phòng hỏi.
“Đi tỏ tình với Tần Vân Dã.” Du Hoan một tay đeo balo, một tay cầm hoa và dải lụa, còn không quên dùng chân khép cửa.
“Lại đi tỏ tình với Tần Vân Dã.” Các bạn cùng phòng cười, đồng thanh nhắc lại.

Cũng chẳng trách các cô cười, thật sự việc Du Hoan tỏ tình đã thành chuyện thường ngày.
Ban đầu, các cô còn lo Du Hoan sẽ bị tổn thương vì yêu, nhưng sau đó nhìn rõ mới yên tâm.

Theo kịch bản, Tống Du Hoan vốn là kiểu nữ phụ lì lợm bám lấy nam chính. Thậm chí, hoa cô tặng cũng phải mua cả bó từ cửa hàng hoa…
Theo lý, Du Hoan cũng nên tặng cả bó.
Nhưng cô so với nhân vật trong kịch bản lại thêm tính ham ăn, tháng này mới trôi qua được mấy ngày, nửa tiền sinh hoạt đã “bốc hơi” vào đồ ăn.

Thế nên cô đành “tiết kiệm” mua một bó hoa, để trong ký túc xá, mỗi lần mang vài cành ra tặng.

Lần này, cuối cùng cũng mua được bánh bao thịt.
Du Hoan vội vàng, thở ra hơi nóng, một tay cầm bánh, đầu ngón tay nóng rát cũng muốn ăn ngay.
Nghiêm Di cầm hoa và dải lụa giúp cô, để cô rảnh hai tay đổi qua đổi lại cầm bánh bao.

Hôm nay vốn không có tiết, nhưng trường tổ chức một buổi tọa đàm, mời các sinh viên ưu tú đã tốt nghiệp về diễn thuyết  trong đó có nam chính Tần Vân Dã.

Tối qua thức khuya, Du Hoan ngủ gật tựa vào vai Nghiêm Di, bỗng nhiên bị từng tràng vỗ tay đánh thức.
“Tần Vân Dã lên sân khấu rồi.” Nghiêm Di khẽ nhắc.

“Ờm…” Du Hoan chưa ngủ đủ, mắt vẫn nhắm nghiền, uể oải ngáp một tiếng nho nhỏ.
“Chút nữa đi ăn cá nướng ớt xanh nhé?” – Nghiêm Di thử hỏi.
“Được!” – Du Hoan lập tức mở bừng mắt.
Nghiêm Di không nhịn được, bật cười khẽ.

Buổi tọa đàm kết thúc, Du Hoan chen qua đám đông chật cứng, vừa đi vòng ra phía sau tìm người, vừa sốt ruột dặn Nghiêm Di nhất định phải chờ mình.

Trên bục giảng, chàng trai trẻ khí chất kiêu ngạo đứng thẳng như cây tùng, dáng cao thon dài, những ngón tay gõ nhẹ lên mặt bàn.
Chờ mười mấy giây, anh ngẩng lên, liền thấy một cô gái nhỏ ôm bó hoa, len lỏi qua đám đông tiến về phía anh.
Có lẽ vì đã lâu không gặp, lại thêm khoảng cách, nên trong ánh mắt có chút xa lạ. Đến gần anh, cô khẽ nói một câu khô khốc: “Chào anh.”

Giọng Tần Vân Dã trong trẻo, anh hơi cúi xuống nhìn cô: “Có chuyện gì không?”

Tỏ tình nhiều lần mà vẫn bị xem như người xa lạ… Quả nhiên, nam chính vốn không phải là người nữ phụ có thể mơ tưởng.

Du Hoan đã quá quen với “quy trình” tỏ tình. Cô đưa bó hoa tới trước mặt Tần Vân Dã: “Em… em muốn tặng cái này cho anh.”

Những cánh hồng nhẹ đung đưa, như đang kể lại trái tim bối rối của một cô gái trẻ.

Tần Vân Dã nhìn chằm chằm bông hồng ấy, ngón tay khẽ động. Một cô gái chưa trải sự đời, nhất thời mới mẻ thì có thể, nhưng lâu dài lại khó mà giữ được. Anh tạm nén cảm giác muốn đón lấy, cúi mắt nói: “Xin lỗi…”

Du Hoan vốn biết trước kết quả này. Cô vội kiễng chân nhìn ra ngoài xem Nghiêm Di còn ở đó không, rồi quay lại, bất ngờ nhét bó hoa vào tay anh.

Sự chạm vào bất ngờ khiến cổ họng Tần Vân Dã nghẹn lại. Anh nhìn cô gái nhỏ, nơi ngón tay chạm vào còn vương chút hơi ấm.

“Anh cứ nhận đi,” cô nói, “ném cũng không sao.”

Chỉ hai câu đơn giản, nhưng dường như phải gom đủ dũng khí mới thốt ra. Nói xong, cô quay đầu bỏ chạy, không dám ngoảnh lại.

Tần Vân Dã siết chặt bông hồng, hàng mi rũ xuống, nhìn lại.
Đám đông dần tan, cái thùng rác nhỏ ở góc phòng hiện ra.

Anh nhìn thùng rác, bước tới gần, nhưng khi ngang qua, chẳng những không dừng lại mà còn cúi xuống hôn nhẹ lên cánh hồng. 

“Sao có thể ném được…” anh khẽ lẩm bẩm.

“Đi ăn cá nướng thôi!”

Cùng các bạn cùng phòng đi bên cạnh, Du Hoan không kìm được mà reo lên.

Đó là một quán cá nướng chính gốc, nêm nếm chuẩn vị, nguyên liệu tươi ngon. Chủ quán là một đôi vợ chồng trung niên, chẳng biết chơi mạng xã hội, khách toàn là người quen giới thiệu nhau.

Họ rất quý khách, mỗi bàn đều được tặng thêm trái cây, salad các loại.
Nước uống miễn phí, ai muốn thì tự ra lấy.

Nghiêm Di một mình đi lấy, phát hiện có thể bê hai ly cùng lúc nên quay sang hỏi: “Cậu uống gì?”

Ánh mắt Du Hoan tràn đầy mong đợi: “Sprite, Coca, nước chanh, cà phê… tớ muốn mỗi thứ một ly.”

“… Đừng mơ. Tự ra mà lấy.” Nghiêm Di lạnh giọng đáp.

Quán vốn đông vui, nghe vậy mọi người bật cười rộ lên.
Không cho chút thể diện nào luôn!

Du Hoan trừng mắt, hùng hổ bước ra từ chỗ ngồi, đi thẳng đến trước mặt Nghiêm Di. Hai người chạm mắt nhau một giây, cô lập tức mềm giọng: “Tớ cố ý đấy, chỉ muốn ra đây bồi cậu thôi.”

“Miệng mồm dẻo quẹo.” Nghiêm Di liếc cô một cái, nhưng tay vẫn bê hai ly nước, gọi: “Đi về.”

Thực ra Du Hoan cũng chẳng muốn uống nhiều đến thế. Cô ngoan ngoãn đi theo Nghiêm Di quay lại bàn.

Lúc đi ngang quầy thu ngân, mơ hồ cảm giác ai đó đang nhìn mình. Cô ngẩng lên, bắt gặp một đôi mắt sáng trong, mỉm cười.

Chàng trai đứng ở quầy thu ngân, trông còn rất trẻ, mặc chiếc áo phông trắng đơn giản mà vẫn toát lên vẻ rạng rỡ, có lẽ là sinh viên làm thêm.

Hai ánh mắt chạm nhau, cậu chớp mắt, khóe môi cong nhẹ, chậm rãi nở nụ cười.

“Du Hoan ơi, cá nướng lên rồi, mau vào ăn!” giọng bạn cùng phòng gọi.

Du Hoan giật mình hoàn hồn, nhanh chân bước về bàn, ngồi xuống chỗ.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play