Lại nhớ tới dáng người mảnh khảnh của cô gái, đây là suy dinh dưỡng nghiêm trọng, vậy mà vẫn phải chống cự đến cùng.
Không khỏi đối với cô gái trong phòng cấp cứu đột nhiên có hảo cảm.
Tính tình mạnh mẽ, có khí phách.
Xứng đáng để bọn họ giúp một tay!
Những người làm của bảo vệ khoa nghe xong, lôi Ngô Kiến Quốc đi ra ngoài.
Ngô Kiến Quốc dùng sức giãy giụa, nghiêng đầu hướng Cố Duật An hô.
“Ta thật sự là thân thích của nhà họ, ta bị oan!”
“Ta… Ô ô!”
Ngô Kiến Quốc còn muốn biện giải, nhưng lại bị những người bảo vệ khoa khác dùng giẻ rách bịt miệng.
Vặn lấy cánh tay hắn, mấy người hùng hổ oai phong, khí phách hiên ngang đi đồn công an.
Ngô Kiến Quốc tuyệt vọng nghĩ cô cô hại mình.
Nói cho mình một cô dâu, trong phòng chờ mình không phải là cô dâu sao?
Đây không phải muốn mạng hắn sao.
Sự việc đã xong, Cố Duật An vừa định quay người rời đi, lại bị bác sĩ chặn lại.
“Anh là người thân của bệnh nhân phải không? Bệnh nhân tuy không có vết thương trên người, nhưng không hiểu sao vẫn luôn hôn mê bất tỉnh.
Hơn nữa bệnh nhân bị suy dinh dưỡng trường kỳ.
Cô gái 18 tuổi chỉ có 70 cân, các người là người nhà thì phải chăm sóc thật tốt cho bệnh nhân, tiếp tục như vậy nàng sẽ chết đói.
Bây giờ còn có người chết đói sao?”
Bác sĩ nhìn Cố Duật An với ánh mắt đầy trách móc, một cô gái hai mươi tuổi mà có thể bị đói đến mức như vậy.
Mặc dù thời buổi này nhà nào cũng khó khăn, nhưng cũng không đến mức đói cô gái thành ra như vậy.
Đây là trong thành chứ không phải nông thôn.
Mỗi người một chút khẩu phần lương thực tối thiểu thì vẫn có thể sống qua ngày.
Như thế cô nương lớn cũng không phải không có hạn ngạch.
Cố Duật An bị nói đến một mặt trầm mặc.
“Thầy thuốc, ta không phải……”
“Được rồi, trước đi cho bệnh nhân giao tiền, bệnh nhân cần truyền dịch. Đây là giấy nộp tiền!”
Bác sĩ đem giấy nộp tiền giao cho Cố Duật An.
Cố Duật An nhìn một chút số tiền trên đó, ba đồng rưỡi!
Suy nghĩ một chút tình cảnh của cô bé này, đoán chừng điều kiện gia đình không tốt.
Hắn cũng không thể mắt nhìn mặc kệ, ai bảo người ta ngã vào trong ngực hắn.
Đến cửa sổ, giao tiền, cầm giấy nộp tiền trở lại quầy y tá.
Y tá nhìn thấy chào hỏi Trương Nhạc.
“Người nhà bệnh nhân giường số 5, chú ý một chút bình truyền dịch, tuyệt đối đừng để hết dịch, sẽ chết người!”
Cố Duật An hoàn toàn trầm mặc, cái này còn đi không được.
Hắn lại không làm được việc vung tay rời đi.
Thôi vậy!
Coi như thể hiện phong độ.
Hắn là lính giải ngũ ăn chút thiệt thòi cũng không sao!
Cố Duật An trở lại phòng bệnh, cô bé yếu ớt nằm ở trong chăn trắng, không để ý cả người đều muốn bị chăn mền bao phủ.
Nhìn có chút yếu ớt.
Nhắm mắt lại, biểu lộ rất trầm tĩnh, kim tiêm trên tay gân xanh nổi lên, nhìn thấy có chút đau lòng.
Cố Duật An ngồi ở trước giường bệnh, đem chăn mền cho nàng dịch một chút.
Đột nhiên bàn tay lớn bị một bàn tay nhỏ nắm chặt.
Dùng sức đến mức khiến người ta giật mình.
Cố Duật An trầm mặc nhìn về phía cô bé trên giường bệnh.
Chỉ thấy cô bé nhắm mắt lại, khóe mắt nước mắt trong suốt tí tách lăn xuống.
Trong lúc ngủ mơ cô bé nhíu chặt mày, dường như gặp phải thống khổ lớn.
Cố Duật An nhíu mày, lòng bàn tay là cổ tay thon gầy của cô bé, yếu ớt tựa hồ bẻ gãy liền gãy.
Bởi vì dùng sức trên mu bàn tay kim tiêm đã bắt đầu chảy máu ngược.
Cố Duật An vội vàng xiết chặt tay cô bé, từng ngón tay một gỡ ra.
Rất nhanh bàn tay cô bé trên tay hắn lực lượng buông lỏng.
Vị trí chảy máu ngược dần dần khôi phục.
Thế nhưng cô bé vẫn không buông tay hắn ra.
Cố Duật An nhìn bàn tay mình nắm chặt những ngón tay gầy yếu.
Đây là lần đầu tiên hắn tiếp xúc gần gũi với một người phụ nữ.
Trước kia hắn không phải không tiếp xúc qua phụ nữ, thế nhưng hắn không thể chạm vào da thịt của phụ nữ.