Bà dặn dò Chu Thời Huân: “Trời lạnh, những thứ này để cũng không hỏng đâu. Đến lúc đó con tìm nhà ăn, hâm nóng bánh bao cho An Ninh ăn.”
Thịnh An Ninh trong lòng đầy cảm động, chạy tới ôm Chung Văn Thanh: “Mẹ, mẹ chuẩn bị nhiều như vậy, chúng con ăn không hết đâu.”
Chung Văn Thanh vui vẻ nói: “Không sao, từ từ ăn, ăn không hết thì mang về. Trời lạnh thế này cũng không hỏng đâu. Cơm ở căng tin đều phải đúng giờ mới có, con nếu đói giữa đêm thì ăn ở đâu? Những thứ này chuẩn bị sẵn luôn không thừa.
Thịnh An Ninh nghĩ cũng đúng. Rất nhiều quán cơm tư nhân đóng cửa sau bữa trưa, còn các cửa hàng quốc doanh thì đúng tám giờ tối cũng đóng cửa. Kinh doanh bây giờ đúng giờ tan làm như vậy.
Không có ý thức cạnh tranh, chủ yếu cũng không có mấy khách hàng, kiếm tiền cũng chỉ là tiền tiêu vặt.
Sáng sớm hôm sau, Thịnh An Ninh cùng Chu Thời Huân ngồi trên xe của đơn vị đi vào thành phố. Họ đóng gói đồ đạc vào một chiếc rương, thay quần áo rồi xách theo túi, còn có hai cái đệm chăn.
Trời lạnh đường trơn, bánh xe đều có gắn xích sắt, nên đi rất chậm. Giữa trưa còn phải tìm chỗ nghỉ ngơi, uống nước, ăn uống, đi vệ sinh. Đợi đến nơi, trời đã tối đen.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play