Mã Tĩnh ủy khuất: “Tốt lắm, tốt lắm, là ta nói sai. Ta xin lỗi ngươi, chúng ta bây giờ có thể hòa giải không? Nếu ngươi còn không nói chuyện với ta, ta thật sự sắp phát điên rồi. Ký túc xá chỉ còn hai chúng ta, chẳng lẽ trong lòng ngươi sẽ không khó chịu sao?”
An An rất bình tĩnh: “Có gì mà khó chịu chứ, các nàng chỉ là bị loại, chứ không phải xảy ra chuyện gì không hay. Hơn nữa, các nàng trở về có thể tiếp tục đi học, có thể tiếp tục làm những gì mình thích, hoàn toàn không bị ảnh hưởng.”
Mã Tĩnh kinh ngạc nhìn An An: “Sao ngươi có thể lãnh tĩnh như vậy? Chúng ta đều kiên trì đến bây giờ, chắc chắn là không muốn bị loại. Nhưng ngươi cũng thấy rồi, gần đây huấn luyện càng ngày càng khắc nghiệt và biến thái, khó phân biệt thật giả. Ngươi không sợ chút nào sao?”
An An kỳ lạ: “Sợ cái gì? Nếu ngươi sợ hãi hoặc cảm thấy không thích ứng được, có thể chủ động xin rút lui, hoặc có thể đi tìm giáo viên tâm lý tâm sự, chứ không phải ở đây khóc. Khóc không giải quyết được bất cứ vấn đề gì. Không thể vì ngươi khóc mà để ngươi thăng cấp, cũng không thể vì ngươi khóc mà địch nhân sẽ nhân từ với ngươi.”
Mã Tĩnh đột nhiên bị giáo huấn một phen, nhất thời không biết phải làm sao đối mặt An An, ngây người nhìn An An.
An An thấy Mã Tĩnh như vậy, vẫn mềm lòng một chút: “Dù sao khóc cũng không giải quyết được vấn đề gì. Chẳng qua, nếu ngươi không kiên trì nổi, ngươi hãy suy nghĩ xem, còn có hay không cần thiết phải kiên trì.”
Mã Tĩnh sững sờ một lúc lâu, nhìn An An: “Nếu như chỉ còn lại một mình ngươi, ngươi sẽ sợ sao? Ngươi sẽ còn kiên trì sao?”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT