Chu Triều Dương hừ lạnh: “Lục Trường Phong, anh thiếu ba phải, mỗi lần anh đều ngăn không cho đánh.”
Lục Trường Phong vẫn dỗ dành Chu Triều Dương: “Hừ Hừ chính là tốt a, quan tâm nặng nề một chút, phương diện khác vẫn là rất lương thiện.”
Chu Triều Dương trừng mắt nhìn Lục Trường Phong: “Anh cứ che chở hắn, chờ anh ngày nào không ở nhà, xem em như thế nào xử lý hắn.”
Nói xong thở phì phì đi vào bếp thu dọn mớ hỗn độn Hừ Hừ để lại.
Chu Hồng Mây liền cười: “Hừ Hừ mặc dù nghịch ngợm, nói chuyện ngọt, cùng con khi còn bé thật sự là giống nhau như đúc. Dáng dấp giống nhau, tính tình giống nhau, nghịch ngợm cũng vậy, xem ra câu nói con trai giống mẹ này thật không sai.”
Ngoài phòng, Lục Trường Phong ôm đứa con trai đang khóc hu hu, nhìn khuôn mặt nhỏ xinh đẹp nhăn lại thành một nắm, nhịn không được cười lên, bộ dáng giống Triều Dương, hắn thật sự không nỡ đi xử lý.
Lục Trường Phong vì Hừ Hừ là bản thu nhỏ của Triều Dương lúc bé nên phá lệ khoan dung với cậu bé.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play