Chu Thời Huân nhìn hai người càng mắng càng sảng khoái, đặc biệt là Thịnh An Ninh, bởi vì tức giận khuôn mặt đỏ bừng, mày mặt nhuộm giận tái đi, làm cho cả người đều trở nên sinh động xinh đẹp.
Chẳng qua nàng khuyên bảo người biện pháp còn thật đặc biệt, Chung Văn Thanh đi theo như vậy một trận mắng chửi người sau, tinh thần đã khá nhiều.
Đến ban đêm cũng không thấy Chu Bắc Khuynh tới, Thịnh An Ninh thấy Chung Văn Thanh cũng chưa hỏi, nàng liền càng không quan tâm, nếu là Chu Bắc Khuynh có thể tranh thủ thời gian về kinh thành tốt hơn.
Miễn cho mọi chuyện thêm rắc rối.
Khi trời tối hẳn, Chu Triều Dương vội vã chạy đến, vào nhà thấy Chung Văn Thanh bình an, liền ôm chầm lấy bà: “Mẹ, may mà mẹ không sao, con thật sự là sợ chết khiếp. Tần Lục Minh tên khốn kiếp đó, nhà ta đối với hắn tốt như vậy, vậy mà hắn lại làm ra chuyện thất đức đến vậy.”
Chung Văn Thanh có chút bực mình: “Sao con lại chạy tới đây?”
Chu Triều Dương chào hỏi Chu Thời Huân và Thịnh An Ninh, rồi sốt sắng nói: “Chị gái gọi điện thoại cho con, con liền tranh thủ xin nghỉ để đến xem. Vừa hay buổi chiều hậu cần có xe đến đón, con liền đi theo.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT