Chu Hồng mây và Thịnh An Ninh kéo Ôn mẫu ngồi xuống ghế sa lon: “Bà có việc gì thì cứ nói, chỉ cần chúng tôi giúp được chúng tôi nhất định sẽ giúp.”
Ôn mẫu hít mũi một cái: “Ta đã nghĩ, sau này Lượng Lượng có thể nuôi dưỡng ở nhà các ngươi không? Ta thực sự là không còn cách nào. Ta cũng đã viết thư cho cô út của Lượng Lượng. Nếu bà ấy nhận được tin và đồng ý đến đón Lượng Lượng, các ngươi thì giúp đỡ nuôi dưỡng một đoạn thời gian.”
“Nếu, bà ấy không đến, các ngươi có thể nuôi Lượng Lượng không? Khoản tiền trợ cấp sẽ cho các ngươi hết. Ta biết điều này rất đường đột, thế nhưng ta cũng không còn cách nào khác. Ta biết thân thể ta, giống như ngọn đèn dầu sắp cạn, không biết có thể sống đến ngày nào.”
Chu Hồng mây nghe bà nói nước mắt sắp chảy xuống, thế nhưng việc nhận nuôi đứa bé này bà không có quyền quyết định, chỉ có thể im lặng rơi nước mắt.
Thịnh An Ninh đưa tay nắm lấy tay Ôn mẫu: “Thím, thím yên tâm, Lượng Lượng ở nhà chúng con, sẽ giống như ba đứa con của chúng con. Chúng nó có cái gì, cậu bé cũng sẽ có.”
Ôn mẫu liên tục gật đầu: “Ta biết, ta biết, các ngươi nhất định sẽ chăm sóc cậu bé thật tốt……”
Ba người lớn ngồi trên ghế sa lon nói chuyện, không ai chú ý đến Ôn Tránh đang đứng ở cửa phòng ngủ nhỏ, cách khe cửa yên lặng nhìn cảnh tượng trong phòng khách. Cậu bé có thể nghe hiểu lời của bà nội, không khỏi đỏ hoe mắt……
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT