Ôn Tránh nhìn chằm chằm những giọt nước trên mu bàn tay thật lâu, rồi mới rất khẽ hỏi: “Dì ơi, là bà nội không ở nữa? Hay là ba con gặp chuyện rồi? Con biết cái này gọi là đốt giấy tiền vàng mã, trước kia bà nội có dẫn con đi ăn cơm trắng, con từng thấy rồi.”
Thịnh An Ninh cuối cùng cũng không khống chế được, đưa tay ôm chặt Ôn Tránh vào lòng, giọng nói có chút nghẹn ngào: “Lượng Lượng, bất kể chuyện gì xảy ra, dì và chú đều sẽ cùng con lớn lên. Nhà chúng ta chính là nhà của con, con có thể ở đây mãi mãi.”
Ôn Tránh mơ hồ hiểu ra, người thân duy nhất của cậu bé đã rời đi.
Cậu bé mím chặt đôi môi nhỏ, không nói thêm lời nào.
Mặc cho Thịnh An Ninh nắm tay mình đi ra ngoài.
Chu Thời Huân còn cài một đóa hoa trắng lên ngực Thịnh An Ninh, sau đó vỗ vỗ bờ vai nàng: “Ta muốn đi nói chuyện với đơn vị của Trường Sơn về việc tang lễ. Em ở nhà trông nom Ôn Tránh cẩn thận. Còn thím nữa, em cũng để ý thêm một chút.”
Thịnh An Ninh gật đầu: “Em biết rồi, anh đi bận đi.”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play