Thịnh An Ninh rất không đành lòng, tranh thủ thời gian sờ lấy Ôn Tránh đầu: “Không có việc gì, không có việc gì, ngươi chơi trước, một hồi lại hô a di cũng được.”
Chu Hồng mây cũng nói với Ôn mẫu: “Ôi chao, bà làm cháu sợ rồi, An Ninh nói với cháu, khi bọn trẻ đang làm gì đó thì tuyệt đối không được quấy rầy chúng, nếu không sẽ làm hỏng sự tập trung của chúng.”
Ôn mẫu ngẩn người: “À, tôi chỉ nghĩ đứa bé không có phép tắc như vậy thôi.”
Thịnh An Ninh khoát tay, ra hiệu Ôn mẫu đừng để ý, dịu dàng cười kéo tay nhỏ của Ôn Tránh: “Vừa rồi cháu dựng rất đẹp, cháu có thể nói cho dì biết cháu nghĩ như thế nào không?”
Ôn Tránh cúi đầu nhìn bàn tay của Thịnh An Ninh, bĩu môi nhỏ không nói lời nào, dường như đang cố gắng suy nghĩ nên trả lời câu hỏi của Thịnh An Ninh thế nào.
Thịnh An Ninh cũng không làm khó Ôn Tránh: “Bây giờ cháu có thể chơi cùng An An và các bạn không? Hay cháu vẫn muốn chơi xếp gỗ?”
Ôn Tránh lần này không do dự, đưa tay chỉ vào khối xếp gỗ, biểu thị hắn vẫn muốn chơi xếp gỗ.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT