“Con đã rất lâu không nghĩ đến cha mẹ con, bởi vì nhớ đến họ, con sẽ khó chịu. Để không làm mình khó chịu, con sẽ không nghĩ đến họ. Thật ra cha mẹ con đều là người rất tốt, tình cảm của họ rất sâu đậm, đối với con cũng rất tốt. Đôi khi nằm mơ, con còn có thể mơ thấy mẹ hát ru con ngủ.”
Nói xong nước mắt lại muốn rơi xuống, vội vàng đưa tay lau: “Chu Loan Thành làm con khóc nhiều lần.”
Thịnh An Ninh cười đưa khăn mặt cho nàng: “Anh ấy cũng là muốn cha mẹ con yên tâm. Từ giờ trở đi, con cứ vui vẻ chờ ngày làm tân nương đi. Sau này chúng ta đều là người một nhà, con cũng có thêm nhiều người thân, cha mẹ con tự nhiên sẽ yên tâm.”
Mộ Tiểu Vãn hít hít cái mũi: “An Ninh, cám ơn người.”
Thịnh An Ninh không hài lòng: “Ngươi phải học cách gọi ta là cô, không thể lại gọi tên ta.”
Mộ Tiểu Vãn bật cười: “Không sợ người gọi cô già sao?”
Trong bữa cơm trưa, Chu Song Lộc cũng nói rất nhiều lời, chủ yếu là sau này mọi người đều là người một nhà, Tiểu Vãn phải coi nơi này là nhà của mình, đừng câu nệ. Nếu Chu Loan Thành ức hiếp nàng, người nhà sẽ là chỗ dựa cho nàng.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT