Tôn Tuyết Mai không ngờ lời tỏ tình lại đến đột ngột như vậy, ngẩn người tại chỗ không biết nói gì.
Có người đi ngang qua, là Tạ Vệ Đông kéo cô lại, cô mới không bị va vào.
Tạ Vệ Đông cũng không nóng nảy, kéo cô đi đến chỗ vắng vẻ bên đường, nhìn thấy khuôn mặt trắng nõn của cô dần dần ửng đỏ.
Tôn Tuyết Mai không tính là xinh đẹp, nhưng rất thanh tú, có một loại khí chất dịu dàng, trầm tĩnh khiến người ta dễ chịu.
Mặc dù không nhanh nhẹn xinh đẹp như Thịnh An Ninh, cũng không có khí khái hào hùng như Mộ Tiểu Vãn, nhưng Tạ Vệ Đông vẫn thích Tôn Tuyết Mai. Người phụ nữ như vậy càng thích hợp với anh, để lập gia đình và sinh con.
Tôn Tuyết Mai có chút không tự nhiên, xoay mặt về phía hướng khác: “Anh làm gì mà đột nhiên nói chuyện này, chúng ta nhanh về đi, bốn giờ chiều, tôi phải làm ca.”
Tạ Vệ Đông chặn trước mặt cô không chịu đi: “Tuyết Mai, chúng ta là đồng hương, tôi cũng từ nông thôn lên. Tôi muốn cùng cô xây dựng một gia đình. Cô chưa tốt nghiệp cũng không sao, tôi có thể chờ cô. Sau này nếu cô được phân về quê, tôi sẽ cố gắng để cô theo quân.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT