Nhắc đến Chu Thời Huân, Chung Văn Thanh nhất thời tỉnh táo không ít: “Hắn rất tốt, hắn giống như Loan Thành, đều là đứa con rất tốt. Chúng ta đi gặp hắn, đón hắn về nhà. Hắn còn chưa từng ăn cơm ta làm đâu. Đúng rồi, sao ta lại quên làm cho hắn một bữa cơm ăn. Ta nấu cơm ngon lắm.”
Chu Nam Quang kiên nhẫn an ủi Chung Văn Thanh: “Chờ ta xin phép trường nghỉ, chúng ta cùng đi, cùng nhau nấu cơm cho hắn ăn, được không?”
Chung Văn Thanh đã bình tĩnh hơn nhiều, đầu óc cũng rõ ràng hơn: “Chu Bắc Khuynh là kẻ phản bội, người không thể nói chuyện với nàng, còn nữa, người đi điều tra Tuần Lục Minh đến Long Bắc thành phố đã làm gì?”
Đẩy cửa đi vào, Chu Bắc Khuynh nhất thời khóc lên: “Mẹ, sao mẹ có thể như vậy, con chỉ nói một câu công đạo thôi, sao mẹ cứ mắng con mãi.”
Chung Văn Thanh nghiêng đầu sang một bên, đã không có ý định phản ứng Chu Bắc Khuynh.
Chu Bắc Khuynh tức giận đến khóc, nhìn cha: “Cha, chẳng lẽ cha cũng cảm thấy mẹ làm không sai sao? Mẹ con căn bản là hồ đồ.”
Chu Nam Quang giận dữ nhìn Chu Bắc Khuynh: “Bắc Khuynh, con im ngay! Sao con có thể nói như vậy với mẹ của mình chứ, nàng hồ đồ, nhưng nàng nhìn vấn đề còn rõ ràng hơn con rất nhiều. Cho dù là vợ của Chu Thời Huân cố tình khích bác, con cảm thấy con vừa rồi nói như vậy trước mặt Tuần Lục Minh có thích hợp không?”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT