Bùi Nhu không biết có phải vì nhận ra Thịnh An Ninh hay không, đột nhiên chạy tới ôm chầm lấy nàng.
Lâm Uyển Âm cười nói: “Tốt lắm, ngồi xuống uống chút trà trước, rồi từ từ nói chuyện.”
Mấy người ngồi xuống trong sân, ba đứa trẻ lập tức chạy đi tìm Đa Đa chơi, mà Đa Đa cũng rất hào phóng lấy ra đồ chơi anh trai mang về, chia cho ba đứa trẻ.
Lâm Uyển Âm nhìn Bùi Nhu ngồi khéo léo bên cạnh Thịnh Thừa An: “Ngươi đi một chuyến lâu như vậy, cũng không náo loạn, ngược lại còn nhìn ra cửa chính nhiều lần, chắc là đợi ngươi về. Một mình ngươi ở bên kia mang theo nàng có phải rất vất vả?”
Thịnh Thừa An lắc đầu: “Không có, trong nhà có Phỉ Dung, Bùi Nhu rất ngoan, sẽ không náo.”
Hắn nói thật, Bùi Nhu mỗi ngày đều rất an tĩnh chờ hắn về nhà, khi ở nhà một mình, nàng biết vẽ tranh để giết thời gian, hơn nữa còn học đánh đàn dương cầm.
Về phương diện này, nàng phi thường thông minh, Thịnh Thừa An chỉ dạy nàng hai lần là nàng có thể ghi nhớ, ở nhà liền bắt đầu luyện tập nhiều lần, bây giờ đã có thể đánh thành thạo mấy bài nhạc.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play