Trong lòng lại thắc mắc, Trần phu nhân tìm mình rốt cuộc là chuyện gì?
Trần phu nhân buông thìa, nhận lấy khăn tay bảo mẫu đưa qua để lau tay, sau đó không nhanh không chậm nói: "Ta nghe nói cô là người thành phố Cam Bất Long Bắc?"
Thịnh An Ninh gật đầu: "Đúng vậy."
Trần phu nhân thở ra một hơi: "Nói đến, chúng ta cũng coi như nửa người đồng hương, ta cũng từng ở Long Bắc đợi một thời gian, nói đến cũng đã hai mươi năm trước rồi, thời gian trôi qua thật nhanh a, thoáng chốc hai mươi năm đã qua."
Thịnh An Ninh cảm thấy việc xưng là đồng hương này có chút gượng ép, cho dù là nguyên chủ, hai mươi năm trước cũng chỉ mới ba bốn tuổi, có thể có giao tình gì?
Đồng hương, cũng chưa chắc đã thân thiết đến vậy.
Trần phu nhân cảm thán xong, lại nghỉ ngơi một lát: "Nói đến khi đó Long Bắc thật sự rất khổ, chẳng qua Long Bắc cũng sản sinh nhân tài, ta biết mấy người Long Bắc đều rất ưu tú."

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play